๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sắc mặt Tiểu Hoàng đế thay đổi, không biết có nhớ tới cảnh tượng năm ấy vào mùa hè, ở ngôi chùa hoang ngoài kinh đô, toàn thân cô như mất hết sức lực. Nhưng cô là nhân vật ra sao, người còn thông thạo cả cái nghề Hoàng đế, sao lại không biết không thể cúi đầu trước Phạm Nhàn nếu không cả đời sẽ bị người này áp đảo. Cho nên dốc hết sức húc đầu vào cằm Phạm Nhàn, muốn lật ngược thế cờ.
Khi nghe đến bốn chữ mùa hè năm đó, Tiểu Hoàng đế tấn công Phạm Nhàn như điên cuồng, cắn, vặn, đấm đá, không biết thân hình nhỏ bé ấy lấy đâu ra sức mạnh cuồng nộ vô tận như thế. Phạm Nhàn không muốn giết cô, nhất thời bị chọc tức không chịu nổi, cánh tay bị cắn vài vết đỏ qua lớp áo, cũng nổi giận, tay vỗ vào người cô, giống như đánh vào mông Phạm Tư Triệt.
Có lẽ quý vị độc giả đang xem trò hề trong Kiếm Lư sẽ hỏi, sao Tiểu Phạm đại nhân không đánh cho Tiểu Hoàng đế ngất đi?
Lý do rất đơn giản, người ngất đi rồi cũng sẽ tỉnh dậy, nếu không khuất phục được Tiểu Hoàng đế, Phạm Nhàn chỉ mạo hiểm vô ích mà thôi.
Còn có một nguyên nhân không thể nói ra ngoài miệng, đó là thực ra đánh nhau như trẻ con với một nữ Hoàng đế, vành tai và tóc mai chạm nhau, y phục quấn quýt, tay chân xoắn xuýt, cảm giác... tựa như lúc bên bờ Tây Hồ, rung động kéo lên, nhần tác động tới trên thuyền, hay nên nói là trên giường, đồng thời cũng tác động vào trong lòng nngươi.
Hai người trên giường tiến hành giằng co tay chân, chính là Nhu đạo. Ai từng xem Nhu đạo đều biết, một chiêu thức quan trọng là kéo áo quần, dù bộ quần áo chắc chắn đến đâu cũng có ngày bị xé rách.
Vậy nên cuối cùng tấm vải trắng không rõ chất liệu kia của Tiểu Hoàng đế cũng đứt toạc, phát ra tiếng xé rách thứ hai trong căn phòng tối tăm này.
Lúc này Phạm Nhàn bị đè bên dưới, trước mắt chỉ thấy đồi tuyết trắng xóa. Ánh mắt y mơ hồ, nghĩ thầm đối phương không chỉ là nữ nhân, mà còn là một nữ nhân vĩ đại.
o O o
Trên tuyết có hoa đào, cặp nam nữ mệt nhọc sau một hồi quần nhau. Tiểu Hoàng đế áo xộc xệch, ngồi trên người Phạm Nhàn, đè chặt hai tay y, hoàn toàn không chú ý đôi gò bồng đảo nửa lộ của mình đang rơi vào tầm mắt Phạm Nhàn. Tư thế hiện tại, càng giống như Tiểu Hoàng đế đang cưỡng bức Phạm Nhàn.
Mái tóc đen dài trên trán Tiểu Hoàng đế đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào nhau, kết hợp với đôi mi dài của cô, tạo nên vẻ thanh tao hiếm có. Ai cũng tôn cô làm đế, chẳng ai dám nhìn thẳng, huống hồ nhìn ra cảm xúc khác. Nhưng trong lòng Phạm Nhàn, giờ phút này, cô chỉ là một người con gái thuần khiết, nên khi nhìn cảnh tượng này, y cảm nhận được một khoái cảm chưa từng có, khi một nữ nhân mạnh mẽ nhưng lại mong manh, một nữ nhân có địa vị Hoàng đế nhưng không bao giờ chịu khuất phục, lại đang áp sát vào mình, tiến hành tiếp xúc gần gũi thân mật nhất.
Tiểu Hoàng đế ngồi trên người Phạm Nhàn, không hề hay biết Phạm Nhàn đột nhiên im lặng. Cô đã gần như kiệt sức, không biết tương lai của mình, của Bắc Tề sẽ ra sao. Nỗi tuyệt vọng tràn ngập tâm hồn, quá khứ hai mươi năm ùa về khiến cô vô cùng mệt mỏi. Cô rất muốn nằm xuống nghỉ ngơi nhưng thân phận Hoàng đế Bắc Tề không cho phép điều đó.
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật đáng thương, khẽ nhắm mắt lại, chớp mắt một cái, vài giọt mồ hôi trượt dọc theo mái tóc đen, rơi xuống cằm Phạm Nhàn, như giọt dầu rơi vào đống lửa, đốt cháy ngọn lửa trong lòng Phạm Nhàn.
"Trong chùa cũng là tư thế này sao?" Phạm Nhàn khàn giọng nói, nhìn khuôn mặt gần kề và đôi gò bồng đảo rung động kia.
Tiểu Hoàng đế nắm chặt hai tay Phạm Nhàn, yếu ớt cúi đầu xuống, trong lòng tràn ngập bi thương, bất khuất và phẫn nộ. Cô đột ngột ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, không biết có nhớ lại cảnh tượng trong chùa năm ấy hay đã quyết tâm điều gì đó, quyết định làm một việc có thể rất điên rồ vô lý giữa trong cuộc đời Hoàng đế của mình.
Cô cúi đầu, dùng đôi môi mỏng che lấy môi Phạm Nhàn rồi cắn mạnh xuống, máu tươi như đoá hoa nở rộ giữa hai người. Tiểu Hoàng đế chợt nhớ lại lúc mình lần đầu kinh nguyệt, cũng đầy hoang mang, mong chờ, sợ sệt, phấn khích... và tuyệt vọng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hai môi vừa chạm, sấm sét nổ tung, đất lửa bùng lên, mưa gió mãnh liệt. Hai người như đôi thú hoang trên thảo nguyên cắn xé lẫn nhau, không có chút dịu dàng quyến rũ, chỉ có niềm căm hận xen lẫn kích thích, đặc biệt là vị máu tươi trên đầu lưỡi khiến cả hai say đắm. Mặn, ướt, có phần mặn mòi.
Đây không phải là âu yếm hay khiêu khích, mà là trận chiến thuần túy giữa nam và nữ. Môi lưỡi trong chiến tranh giống như Tô Tần, Trương Nghi, không ai ngờ rằng ngay cả nụ hôn cũng có thể hôn ra máu, lưỡi đưa như lan hoa nhưng lại quật cường, giãy giụa, áp đặt, tạo ra vô vàn ý nghĩa tượng trưng trong chỉ trong một tấc vuông.