๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Kiếm Lư gần bờ biển, trời sáng rất sớm, khi bình minh vừa ló dạng, ánh sáng buổi sớm đã lọt vào trong am cỏ. Hai người dưới chăn chiếu của giường lớn từ từ tỉnh dậy, đều mệt mỏi đến nỗi không mở nổi mắt. Tiểu Hoàng đế mệt mỏi vì hân hoan đến cực điểm, cuộn tròn trong lòng Phạm Nhàn ngủ tiếp đi. Cuồng loạn đêm qua đã hoàn toàn bù đắp cho những thiếu hụt tinh thần của cô bao năm qua, khiến cuối cùng cô cũng nhận ra rằng dường như làm một nữ nhân cũng là chuyện hạnh phúc, chỉ có điều đã khiến cô kiệt quệ sức lực.
Rõ ràng là người giành chiến thắng cuối cùng nhưng Phạm Nhàn càng mệt mỏi hơn. Y mở mắt, nhìn lên mái hiên, chợt cảm thấy vô cùng hoang đường, hóa ra cuối cùng chuyện chinh phục cuối cùng vẫn rơi vào việc trên giường, lời trào phúng của Ngôn Băng Vân năm ấy, giờ đây thật sự thành hiện thực.
Nếu Tiểu Ngôn công tử thấy cảnh này, biết những chi tiết bên trong, chỉ sợ sẽ kinh hãi nhảy từ trên lầu Giám Sát viện xuống.
Không lẽ đây chính là truyền thuyết vung gậy làm bá chủ thiên hạ? Phạm Nhàn suy nghĩ tự giễu, cúi đầu nhìn nữ nhân hai má ửng hồng trong lòng mình. Đêm qua cuồng loạn như vậy, cuối cùng nữ Hoàng đế cũng bị y đập vỡ lớp vỏ che đậy, trở thành một nữ nhân thật sự. Còn về nỗi vất vả của Tiểu Phạm đại nhân thì người ngoài không thể biết được.
Đột nhiên đôi mắt y lóe vẻ khác lạc, vén chăn ngồi dậy, lục tục khoác một bộ quần áo rồi đi ra cửa.
Tiểu Hoàng đế tỉnh dậy, có chút mơ màng và ngạc nhiên, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, tiếp theo là giọng nói cung kính của tiểu kiếm đồng. Phạm Nhàn đáp lời, chờ cậu ta đi khỏi mới cẩn thận mở cửa, bưng vào một chậu nước ấm lớn cùng nhiều món điểm tâm, còn có các dụng cụ rửa mặt.
Nhìn cảnh này, Tiểu Hoàng đế ngồi nửa người dậy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Sau cơn cuồng hoan là tỉnh táo, rốt cuộc cô cũng hiểu đêm qua mình đã làm gì, điều đó đại diện cho điều gì, quan trọng nhất là nơi này không phải cung điện Bắc Tề, cũng không phải Thái Bình biệt viện trong truyền thuyết mà Phạm Nhàn bố trí binh lính canh gác, mà là một nơi khá xa lạ.
Kiếm Lư.
o O o
Với cảnh giới của Phạm Nhàn, tất nhiên không lo ngại có người nghe lén, nên đêm qua khi Tiểu Hoàng đế phóng túng bản thân cũng chẳng nghĩ tới vấn đề này. Nhưng sự xuất hiện của tiểu kiếm đồng cùng một chậu nước nóng lớn đã nhắc Tiểu Hoàng đế nhớ rõ rằngràng, người ở trong kiếm lư này không phải ai khác mà là một vị Đại tông sư.
Kiếm Lư tuy lớn, cửa viện tuy dày, nhưng đêm qua trong lúc cuồng hoan vẫn có tiếng động, dù Tứ Cố Kiếm bị thương nặng sắp chết nhưng nếu đối phương có thể dễ dàng bức lui Lang Đào và Vân Chi Lan thì chắc tu vi vẫn còn, nghe rõ chuyện gì đã xảy ra trong phòng này hẳn không khó.
Hoàng đế Bắc Tề là một nữ nhân, bí mật này bị Phạm Nhàn biết cũng thôi, dù sao y là nam nhân đầu tiên và có lẽ cũng là duy nhất trong đời cô. Nhưng nếu để người khác biết được, Tiểu Hoàng đế không biết sau khi thân bại danh liệt mình sẽ có kết cục đáng sợ cỡ nào.
Dưới chấn động mãnh liệt như vậy, gương mặt cô chỉ trở nên nghiêm nghị chứ không tái nhợt, điều này đã rất dũng cảm.
Phạm Nhàn không nhìn sắc mặt cô, mỉm cười bưng nước nóng đến bên giường, bắt đầu lau rửa giúp cô, vì y biết lúc này cô hơi khó khăn trong việc di chuyển.
Qua đêm nay, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn thành số âm, không chỉ về thể xác mà cả tinh thần. Trong những khoảng lặng ngắn ngủi, hai vị khách trong Kiếm Lư không có gì khác để làm ngoài việc chải đầu, nắm tay, xoa lòng bàn tay và lưng, chân, còn lại thì chỉ có trò chuyện.
Trò chuyện về cuộc đời kỳ lạ của nhau, tuổi thơ khác biệt với mọi người, cách giả nam giả nữ, cách ngồi trên ngai vàng, cách tắm rửa, sao chép thơ...
Tiểu Hoàng đế và Phạm Nhàn bình đẳng với nhau, họ nghiêm túc thảo luận về cuộc đời của nhau, xem có điều gì làm chưa thật thỏa đáng, tìm cách bù đắp từ trí tuệ của đối phương.
Một đêm trôi qua, dù chưa đầu bạc nhưng đã thân thiết như lâu năm, chưa hứa bạc đầu mà đã an tâm, ngoài việc vui đùa xác thịt, còn có trao đổi tinh thần và an ủi, cùng cảm giác thử thách kích động lẫn nhau trong lòng hai người.
Tiểu Hoàng đế kéo lớp vải mỏng che cảnh xuân trước ngực, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, hạ giọng căm giận nói: "Tứ Cố Kiếm biết thì phải làm sao? Trẫm... Trẫm... đã nói nhiều lần... bảo ngươi... nhẹ tay chút!"
Nghe thấy lời này, Phạm Nhàn đang uống trà suýt phun ra ngoài. Y bước đến bên giường, nhẹ nhàng nâng cằm cô vuốt ve, dịu dàng nói: "Lão già ấy sắp chết rồi, cho dù hắn đoán được gì, chúng ta có chết cũng không thừa nhận, lo gì chứ?"