๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cảnh tượng này thật kỳ lạ. Tiểu Hoàng đế lạnh lùng gạt tay y ra, nói: "Nếu danh tính của trẫm bị lộ ra ngoài, ngươi cũng biết sẽ xảy ra tai họa lớn đến mức nào."
Phạm Nhàn im lặng, y biết nếu tin tức Hoàng đế Bắc Tề là nữ nhi lan truyền, chỉ e thiên hạ đại loạn, Chắc chắn Nam Khánh sẽ nắm lấy cơ hội này xuất binh.
"Đã nói nhiều lần rồi, nàng cứ tin ta đi, hợp tác với ta, mọi chuyện về sau giao cho ta." Y đặt hai tay lên vai trần của Tiểu Hoàng đế, nhẹ nhàng ấn xuống, nghiêm túc nói.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Các cao thủ bên ngoài Kiếm Lư đã thức trắng đêm, ngọn đuốc dần tắt ngúm. Lang Đào cùng các cao thủ Bắc Tề lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa Kiếm Lư, không biết bệ hạ bên trong ra sao, có bị tổn thương gì không. Nếu không phải lo ngại Phạm Nhàn hay Tứ Cố Kiếm phát điên, Lang Đào đã sớm dẫn mọi người xông vào.
Tứ Cố Kiếm đã thể hiện thái độ, đương nhiên các đệ tử Kiếm Lư không dám xông vào, nhưng trong lòng họ cũng kinh hoàng không biết trong đêm dài đó đã xảy ra chuyện gì.
Thời gian trôi qua từng chút một, kiên nhẫn của mọi người bên ngoài càng kém dần. Vân Chi Lan im lặng nhìn Lang Đào, biết nếu phía Kiếm Lư không đưa ra lời giải thích, đối phương sẽ lại xông vào, và chỉ trong vài ngày nữa, có lẽ đại quân Bắc Tề cũng sẽ tiến vào Đông Di.
"Gia sư đã thể hiện rõ thái độ, tất nhiên sẽ không để bệ hạ bị tổn thương... Cho dù ở cùng Phạm Nhàn, gia sư cũng nhất định không cho phép người Nam Khánh dám bất kính với Hoàng đế bệ hạ ngay trước mắt mình."
Vân Chi Lan trầm giọng nói.
Tâm trạng lang Đào thoáng buông lỏng, với địa vị của Tứ Cố Kiếm, với thế cục của Đông Di thành, đương nhiên đối phương không thể trơ mắt nhìn Hoàng đế bệ hạ của mình chịu khuất nhục, dù sao lần mở Kiếm Lư này cũng là Tứ Cố Kiếm chủ động đưa lời mời.
o O o
Lang Đào không còn lo lắng về an toàn của Hoàng đế, hoàn toàn không ngờ rằng chỉ trong một đêm, Hoàng đế đã bị người ta hiếp đáp thành một... nữ nhân! Lão quái vật Tứ Cố Kiếm này tất nhiên sẽ không đứng nhìn Phạm Nhàn giết chết Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, nhưng nếu Tiểu Hoàng đế và Phạm Nhàn tự nguyện đấu một trận, lộn xộn một trận, thì vị Đại tông sư này cũng không thể làm được gì.
Không chỉ không làm được gì, khi Phạm Nhàn bước vào căn phòng sâu nhất trong Kiếm Lư, lần đầu nhìn thấy vị Đại tông sư này, rõ ràng y thấy được vẻ kinh ngạc và nụ cười kỳ quái trong mắt lão ta.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nụ cười kỳ lạ thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẻ kinh ngạc vẫn hiện rõ trong mắt vị Đại tông sư. Theo lý mà nói, một Đại tông sư trải qua bao nhiêu chuyện động trời trong đời, cho dù Đông Sơn sụp đổ trước mặt cũng chẳng làm rung động được hàng mi, thế mà vẻ kinh ngạc này lại rõ ràng đến thế.
Phạm Nhàn nhìn không rời mắt vào Tứ Cố Kiếm, nên rất chính xác nắm bắt được suy nghĩ trong lòng vị đại nhân vật này. Trong lòng âm thầm cười khổ, không khỏi cảm thấy hãnh diện.
Lý do y nhìn chằm chằm vào mắt Tứ Cố Kiếm, là vì lúc này trên người lão không còn chỗ nào để nhìn cả.
Ông lão thân hình nhỏ bé này ngồi trên xe lăn, nửa khuôn mặt trái nát tới tận xương, lõm sâu xuống, cánh tay trái cũng đứt đoạn, tay áo phất phơ theo gió, dù áo choàng rộng che đi thân thể nhưng chỉ nghĩ cũng biết bên trong thương tích thế nào, khiến lòng người chấn động không thôi.
Đây là lần đầu Phạm Nhàn nhìn thấy Tứ Cố Kiếm, nhìn thấy vị Kiếm Thánh cường hãn nhất trên đời, đã bảo vệ Đông Di thành hàng chục năm.
Trong tưởng tượng, vị tông sư cấp bậc aco nhất về kiếm thuật có lẽ không bồng bềnh như tiên nhưng ít ra cũng oai nghiêm xuất trần, không ngờ Tứ Cố Kiếm lại có dáng vẻ đáng thương như vậy.
Rất thê thảm, rất đáng thương, chỉ có đôi mắt lộ rõ tính tình ngang ngược và kiếm ý bất khuất, cho nên Phạm Nhàn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt lão, sợ mình thất lễ.
Lúc này không khí trong phòng rất vi diệu. Đối diện với nhân vật huyền thoại, Phạm Nhàn vốn nên phấn khởi hơn, nhưng dù thế nào cũng không thể phấn khởi lên được. Có lẽ vì biết đối phương sắp chết, có lẽ vì từ nhỏ đã sống cùng Ngũ Trúc thúc, hay vì cha mẹ đều là loại trâu bò không hề thua kém Đại tông sư.
Kiếm đồng đẩy xe lăn ra dưới ánh nắng mai, những vết thương kinh hoàng trên mặt Tứ Cố Kiếm hiện rõ. Kiếm đồng lui ra, Tứ Cố Kiếm phá vỡ yên lặng, nhìn Phạm Nhàn một lúc rồi khàn giọng thốt lên: “Bái phục, thật bái phục!”
Vị Đại tông sư này từ nhỏ đã có biệt danh ngu ngốc, sau khi đại thành về kiếm đạo, tung hoành khắp nơi, chưa bao giờ có ý khuất phục. Cho dù bị Khánh Đế và Diệp Lưu Vân hợp lực đánh trọng thương trên Đại Đông sơn, lão vẫn kiêu ngạo, khóc cười tự do, không chịu cúi đầu.