๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lão là người mạnh nhất, khiến lão bái phục ai đó rất khó, nên khi tuyên bố phục Phạm Nhàn, mặt Phạm Nhàn không khỏi đỏ lên, có phần ngượng ngùng.
Phạm Nhàn hiểu rõ lời bái phục này mang ý nghĩa thế nào, đối phương không bái phục Khánh Đế, không bái phục Diệp Lưu Vân mà lại bái phục mình, tất nhiên là vì những âm thanh đêm qua.
"Quá khen rồi, quá khen rồi." Y ho khan, che giấu vẻ lúng túng, nửa quay người đi.
Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống hai người. Phạm Nhàn hết sức tự nhiên đứng bên cạnh xe lăn, nhíu mày cảm nhận cảnh tượng, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Người thấp bé tật thương tâm trên xe lăn, chính là Tứ Cố Kiếm bá đạo vô song giết người như ngóe trong truyền thuyết hay sao?
Ánh nắng xuyên qua lông mày Tứ Cố Kiếm, tỏa sáng trắng xóa, như hàng mi bỗng nhiên biến thành bạct rắng. Phạm Nhàn chăm chú nhìn nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn, chợt nhận ra tuổi tác của vị Đại tông sư này không già như tưởng tượng.
Ba năm trước, khi trốn khỏi Đại Đông sơn, chỉ thấy có mình Diệp Lưu Vân trên thuyền, không gặp Khổ Hà lẫn Tứ Cố Kiếm. Dĩ nhiên, hồi đó y gặp phải thì sau này đã không thể trốn về kinh đô. Vì vậy, Phạm Nhàn không rõ lúc đó trên núi đã xảy ra chuyện gì, không thấy cảnh máu tươi loang khắp nẻo đường do một kiếm diệt sạch Hổ Vệ.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến nỗi sợ hãi của Phạm Nhàn đối với Tứ Cố Kiếm, bởi y biết vị Đại tông sư này cũng có phần điên cuồng, kẻ có thể giết chết một trăm Hổ Vệ chắc chắn cũng có thể dễ dàng giết chết mình.
Dù chưa từng gặp mặt Tứ Cố Kiếm nhưng Phạm Nhàn không hề xa lạ với vị Đại tông sư này. Kể từ khi vào kinh đô, Kiếm Lư ở Đông Di thành đã trở thành đối tượng để Giám Sát viện, Trưởng công chúa và thậm chí triều đình Khánh Quốc cùng Hoàng đế đổ tội, bởi vị Đại tông sư này không rời Kiếm Lư, chỉ có thể để lũ vô liêm sỉ Khánh Quốc giội nước bẩn lên đầu.
Do việc của Trưởng công chúa, những năm qua Giám Sát viện do Phạm Nhàn lãnh đạo và Kiếm Lư Đông Di thành đã tiến hành chiến tranh khốc liệt, từ đường Ngưu Lan cho đến lúc Phạm Nhàn xuống Giang Nam, Ảnh Tử ra tay mới có thể đánh đuổi đám người Vân Chi Lan.
Nhưng Phạm Nhàn biết đó là vì Tứ Cố Kiếm không thèm đối phó với mình, nếu muốn giết, có lẽ đã giết từ lâu.
Sau đó, Phạm Nhàn thành công thừa kế Nội khố, lúc này Tứ Cố Kiếm thể hiện là một chính trị gia thành thục hơn là tay võ sĩ có vũ lực siêu cường nhưng đần độn, lão gác lại hiềm khích, cử đồ đệ thương yêu nhất là Vương Thập Tam Lang đến bày tỏ thái độ với Phạm Nhàn.
Vì vậy, Phạm Nhàn rất quen thuộc với Tứ Cố Kiếm, hay nên nói y tưởng mình rất hiểu Tứ Cố Kiếm, nhưng gặp mặt mới biết đối phương vẫn là người xa lạ, thâm sâu khó lường.
Trong Kiếm Lư có một luồng áp lực vô hình tỏa ra từ người bệnh trên xe lăn, khiến Phạm Nhàn hơi khó thở.
"Năm đó ta không giết ngươi, không phải vì coi thường." Tứ Cố Kiếm đột nhiên khàn giọng cười chế giễu, nói: "Lý do không giết ngươi rất đơn giản, chỉ là bản thân ngươi không biết thôi."
Khi Tứ Cố Kiếm lên tiếng, áp lực trong sảnh giảm bớt phần nào. Phạm Nhàn thở phào, vội nói: "Xin chỉ giáo."
"Mẫu thân ngươi họ Diệp, lý do này không rõ ràng sao?" Tứ Cố Kiếm nhíu mày, hình như không ngờ Phạm Nhàn ngu xuẩn đến thế, bực bội quát một tiếng.
o O o
Phạm Nhàn nhún vai, quả thật có phần không hiểu nguyên nhân này, nhưng hôm nay đi sâu vào Kiếm Lư, không phải để ôn chuyện với Tứ Cố Kiếm, mà là để bàn về tương lai của Đông Di thành, tương lai thiên hạ.
Những nhân vật có tư cách bàn luận thiên hạ ngày càng ít đi, Khổ Hà đã mất, Diệp Lưu Vân thật sự đi xa, sau sự kiện Đại Đông sơn, rất nhiều người đã hy sinh, hôm nay trong Kiếm Lư, có Hoàng đế Bắc Tề, có Phạm Nhàn, có Tứ Cố Kiếm, họ đều là những nhân vật có tư cách ngồi lại bàn luận thiên hạ.
"Ta tin rằng đại nhân đã đọc bản đề án mà ta nhờ Thập Tam Lang mang về."
Đề án là một thuật ngữ rất mới, vào năm Khánh Lịch thứ tư, Phạm Nhàn từng bảo Phạm Tư Triệt soạn một bản đề án mở Đạm Bạc thư cục, rồi năm nay y cũng tự mình cũng viết một bản, gửi cho Tứ Cố Kiếm, muốn thuyết phục vị Đại tông sư tính tình kỳ lạ này chấp nhận đề nghị của mình.
"Ta không đọc." Tứ Cố Kiếm nói một cách thong dong.
Nghe vậy, trong lòng Phạm Nhàn như bị sét đánh, không biết trong lòng đối phương nghĩ sao mà. Mình khổ tâm suy tính một con đường, ban đầu cứ tưởng ít nhiều cũng có thể đánh động cõi lòng của đối phương, nhưng nếu đối phương không buồn liếc nhìn tới một cái thì phải nói sao đây?
"Sứ đoàn của Nam Khánh còn chưa đến, ngươi gấp gáp làm chi?" Tứ Cố Kiếm mỉa mai nhìn y.