๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta từng dựa vào thanh kiếm trong tay để khống chế Đông Di thành và vô số tiểu quốc chư hầu xung quanh." Tứ Cố Kiếm bỗng lạnh lùng nói: "Nhưng đến lúc cuối đời mới nhận ra, thứ duy nhất ta có thể khống chế chỉ là gian nhà tranh kia và cái hố này."
Phạm Nhàn cúi đầu hành lễ thật sâu, biết cuối cùng đối phương đã quyết định, nói: "Cái vái này thay cho quân dân Khánh Quốc và bách tính Đông Di thành, bái tạ lòng từ bi của Kiếm Thánh đại nhân."
"Không cần cảm tạ ta." Tứ Cố Kiếm bỗng tự cười khẩy nói: "Nếu sứ giả Nam Khánh không phải ngươi, chắc chắn ta sẽ không chấp nhận."
Phạm Nhàn mỉm cười, thầm nghĩ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề từ xa ngàn dặm mà đến, ngài tránh mặt không tiếp, chứng tỏ trong lòng đã sớm có kế hoạch, sao còn nói thế? Tình thế hôm nay đã định trước, nếu Tứ Cố Kiếm muốn Đông Di thành thoát nạn binh đao, chỉ còn con đường này.
Tứ Cố Kiếm nhìn thanh niên vui vẻ bên cạnh, tâm trạng cũng hơi lạ lùng. Lão phải thừa nhận, tuy thực lực thằng nhóc này khá kém cỏi, nhưng vận may lại rất tốt, chỉ trong một đêm đã giải quyết được phân nửa vấn đề lớn nhất - áp lực của Bắc Tề. Lão lại mỉm cười, nghĩ rằng chàng trai trẻ này vẫn chưa hiểu tại sao mình luôn đặt thái độ ở chỗ y.
Tứ Cố Kiếm rất muốn thấy vẻ mặt tức giận của Phạm Nhàn khi phát hiện ra sự thật cuối cùng, chỉ tiếc... lúc đó có lẽ lão đã chết rồi. Lão buồn bã nghĩ rồi quay sang nhìn Phạm Nhàn nói: "Ngươi phải tin ta, nếu không phải ngươi, cho dù Hoàng đế lão tử của ngươi tự mình đến cầu xin, ta cũng sẽ không chấp nhận điều kiện của Nam Khánh."
Phạm Nhàn không hiểu.
Tứ Cố Kiếm cúi đầu, cười quái dị nói: "Hộ tịch của Diệp Khinh Mi vẫn còn ở Đông Di thành. Nói cho cùng, ít nhất ngươi cũng là nửa người Đông Di. Nhưng xem ra, ngươi chưa bao giờ biết điều này."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mẹ ngươi họ gì? Mẫu thân ta họ Diệp.
Trước khi đến Đông Di thành, Phạm Nhàn đã dự liệu rằng ở nơi này, nhất định sẽ gặp phải những người hoặc việc có liên quan đến dòng họ Diệp xưa kia, bởi vì y biết rõ rằng, sau khi mẫu thân Diệp Khinh Mi đến thế gian này, nơi dừng chân đầu tiên chính là Đông Di thành.
Vào đêm mười sáu tuổi đó, Ngũ Trúc thúc đã lần đầu tiên thuật lại cho mình nghe về tất cả mọi thứ liên quan đến Diệp Khinh Mi, bệnh nhân mất trí nhớ này bỗng nhớ lại được tất cả. Gia sản của Diệp gia bắt nguồn từ Đông Di thành, tài sản đầu tiên chiếm được ở thiên hạ cũng là tại Đông Di thành, chỉ không rõ vì lý do gì, cuối cùng Diệp Khinh Mi đã chọn Nam Khánh khi đó chưa mạnh mẽ bằng, hoặc có thể nói là đã chọn Hoàng đế bệ hạ hiện giờ đã cực kỳ hùng mạnh.
Diệp Khinh Mi rời khỏi Đông Di thành, không biết sau này có quay lại nữa không, nhưng Phạm Nhàn biết rõ, chắc chắn tòa đại thành rất quan trọng với cô. Chỉ có điều y không ngờ rằng, lúc này Tứ Cố Kiếm lại đột ngột nhắc đến chuyện cũ, mà lại sử dụng một lý do vụng về thô thiển.
"Thôi bỏ đi." Phạm Nhàn nhìn Tứ Cố Kiếm, cười khổ nói: "Ngài muốn nói gì, ta rõ rồi, chỉ có điều mẫu thân là mẫu thân, ta là ta."
"Có thể tách rời sao? Hay là mẫu thân ngươi cũng sẽ vui lòng nhìn Đông Di thành mà cô ấy từng hết lòng chiến đấu phải biến thành một quận không có gì khác biệt trong Nam Khánh?" Tứ Cố Kiếm chế nhạo nói: "Làm người không thể quên cội nguồn, ngươi là con của cô ấy, vậy ngươi cũng chính là người Đông Di."
Phạm Nhàn nhướng mày, quyết định ngồi xuống mặt đất trống bên cạnh chiếc xe lăn. Hai chân lơ lửng trong vùng Kiếm Trủng, vừa vung vẩy, vừa cười lạnh nói: "Chuyện trên Đại Đông sơn đó, tuy ta không tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn biết một vài chi tiết. Những lời ngài từng nói với Ngũ Trúc thúc ta cũng có nghe qua."
"Muốn ta làm thành chủ Đông Di thành ư?" Phạm Nhàn quay đầu sang nhìn Tứ Cố Kiếm, nói với vẻ mỉa mai: "Chỉ với thân phận một nửa người Đông Di của ta? Hay là ngài ẩn cư lâu như vậy trong Kiếm Lư, đã nghĩ ra một cách ứng phó như thế? Đừng quên, dù sao ta vẫn là người Nam Khánh, mối quan hệ giữa ta và bệ hạ đã định sẵn, đừng hy vọng dùng thân phận thành chủ có thể kích động nghi ngờ của bệ hạ, ép buộc ta và người đối đầu."
Y vung tay lên, bình tĩnh nói: "Không có khả năng đó đâu."
"Dĩ nhiên, ta sẽ không làm thành chủ Đông Di thành đâu."
o O o
Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Ngươi sợ chết đến mức đó, dĩ nhiên là sợ Hoàng đế lão tử kia giết chết ngươi rồi. Ta chưa bao giờ trông mong ngươi dám nhận lấy Đông Di thành, ta chỉ nhắc ngươi một câu, ngươi không cần bận tâm đến lợi ích của người Nam Khánh mãi như vậy. Ta chỉ muốn nói, cho dù ngươi suy nghĩ thêm một chút vì Đông Di thành cũng không phải là chuyện đại nghịch bất đạo gì."