๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Ta đã nghĩ đủ nhiều cho bách tính Đông Di thành rồi.” Phạm Nhàn không nhường một bước: “Mấy từ vừa nói lúc trước, lẽ nào ngài cho rằng ngoài ta ra còn có ai buông bỏ nhiều lợi ích như vậy? Còn ai dám liều lĩnh nhận cơn thịnh nộ từ bệ hạ, đi thuyết phục người chấp nhận những điều kiện này?”
"Chỉ vậy thôi sao?" Tứ Cố Kiếm nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Hay nói cách khác, từ trước đến nay ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, rốt cuộc năm xưa mẫu thân ngươi đã chết như thế nào?"
o O o
Sâu trong Kiếm Lư, vô số thanh kiếm trong hố lớn kích động mãnh liệt, phát ra tiếng rên rỉ u uất, không ngừng run rẩy, cứ như thể sắp bị chặt đứt. Đôi chân Phạm Nhàn đang lơ lửng trong Kiếm Trủng cũng dừng lại trong khoảnh khắc, nếp nhăn trên trán dần hiện rõ, ánh mắt lộ ra những cảm xúc khó tả.
Khắp bốn phía không một bóng người, với cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, tất nhiên không lo ai nghe lén, nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy trái tim mình bắt đầu thắt lại, đau đớn tới khó mà chịu đựng.
Y hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt có phần bất thường, nhẹ nhàng nói: "Hay nên nói, ngài có ý kiến gì có thể thuyết phục người khác?"
"Không có." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng đáp: "Ta chỉ đoán mò. Người như mẹ ngươi, làm sao có thể chết một cách vô cớ như vậy? Mẹ ngươi sao có thể để cho loại đầu lợn như Hoàng hậu Khánh Quốc hay lão kỹ nữ Thái hậu kia hại chết được, nếu không thì cô ấy đâu còn là mẹ ngươi nữa."
"Chỉ thế thôi à?"
"Khổ Hà cũng chỉ là đoán mò, Trần Bình Bình cũng chỉ là đoán mò, tại sao ta lại không được phép đoán một chút?"
Bờ môi Phạm Nhàn run run, nhẹ nhàng nói: "Chuyện đoán mò này... vẫn không nên nói ra thì hơn, sẽ chết người đấy."
"Thật sao?" Tứ Cố Kiếm bất chợt cười lớn, tiếng cười đầy ác độc và nhạo báng: "Ngươi sợ chết đến mức như vậy, thật sự hiếm thấy."
Phạm Nhàn biết đối phương khinh thường điều gì, mặt không đổi sắc nói: "Có thể dễ dàng giết chết cả nhà mình, loại người này vốn là hiếm thấy."
Sắc mặt Tứ Cố Kiếm biến đổi, trong con ngươi lóe lên vẻ ngang ngược, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay giết chết Phạm Nhàn. Một luồng kiếm ý xé toạc lòng người lại bắt đầu tràn ngập trong thiên địa. Nhưng lần này Phạm Nhàn dường như chẳng hề cảm nhận được gì, liếc mắt khinh khỉnh nhìn lão, nói: "Muốn làm thì cứ làm đi, hay là sợ người ta đồn đãi sao?"
"Còn ta? Việc của ta không cần ngươi bận tâm." Y nhíu chặt lông mày, có phần bất đắc dĩ thở dài: "Có lúc ta thực sự không hiểu, những bậc đại nhân vật, lão quái thú như các ngươi nghĩ thế nào, sao lại cứ nhất định phải đẩy ta đối đầu với Hoàng đế bệ hạ? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta có khả năng chống lại người ấy? Quan trọng hơn, chẳng lẽ các ngươi thực sự nghĩ rằng ta muốn... chống lại người ấy?"
Y nhìn ánh mắt đầy căm phẫn của Tứ Cố Kiếm, lắc đầu nói: "Thế nào cũng được, người ấy vẫn là phụ thân ta, nên ta rất khó hiểu suy nghĩ của các ngươi."
"Phụ thân?" Tứ Cố Kiếm co người trên chiếc xe lăn, cả người như một thanh kiếm đã về vỏ, không còn chút hào quang nào, "Nếu tình thế cấp bách, cha mẹ gì, cũng có thể giết một lần."
Trong lòng Phạm Nhàn hơi chùng xuống, cười khổ lắc đầu, nghĩ bụng thảo luận nhân tình thế thái với tên đại ngốc này thật vô nghĩa.
Nguyên nhân thực sự về cái chết của Diệp Khinh Mi, vào thời khắc then chốt nhất trong sự kiện phản loạn ở kinh đô, Trưởng công chúa đã từng hé lộ một phần với Phạm Nhàn. Hơn nữa, hành động có chủ ý hay vô tình của Trần Bình Bình cũng có vẻ khẳng định điều đó, dù Trần Bình Bình chưa hề nói thẳng, còn Phạm Thượng thư cũng im lặng, hai vị chiến hữu từng chứng kiến sự việc năm xưa sau bao năm nghi kỵ lẫn nhau, cuối cùng cũng đồng loạt nhắm vào một nhân vật.
Nhưng họ lại không muốn nói rõ sự việc này với Phạm Nhàn, ngoại trừ tên Tứ Cố Kiếm không sợ trời không sợ đất, chỉ muốn nhìn Nam Khánh rơi vào rắc rối, không ai chỉ vì suy đoán mà đẩy Phạm Nhàn vào con đường không thể quay đầu.
"Ngươi sắp chết rồi, đừng trông mong nhìn thấy Nam Khánh nội loạn trước khi lìa đời." Phạm Nhàn gật gật đầu, dường như muốn thuyết phục Tứ Cố Kiếm, đồng thời cũng thuyết phục chính mình, "Chấp nhận thành ý của ta rồi an ổn chờ chết đi. Ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt muôn dân Đông Di thành."
Tứ Cố Kiếm nhìn thẳng phía trước ít lâu mới mở miệng nói: "Tin ta đi, một ngày nào đó, ngươi sẽ bước lên con đường mà tên lão trời già kia đã sắp đặt."
"Nhưng ta... muốn nghịch thiên!" Phạm Nhàn cười lớn nói, nhưng cười đến sặc sụa, ho đỏ cả mặt, thảm hại không chịu nổi.
Tứ Cố Kiếm liếc mắt khinh thường nhìn y.
Phạm Nhàn bị ánh mắt này chọc giận, cắn răng lạnh lùng nói: "Cho dù là Khổ Hà hay là ngươi, dường như trước khi chết, đều gửi gắm hy vọng lên người ta, điều này chẳng phải rất vớ vẩn sao? Đây không phải là ý trời, chỉ là ý nghĩ ích kỷ trong đầu các vị đại nhân các ngươi mà thôi."