๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ `
Còn quyển sách nhỏ màu vàng luôn đi theo Phạm Nhàn, trên là bá đạo, dưới là vương đạo, theo y suốt hai mươi năm, hôm nay tất nhiên y hiểu rõ, đây là công pháp năm xưa mẫu thân để lại cho Hoàng đế rồi không biết thế nào Hoàng đế lại thông qua tay Ngũ Trúc mà trao lại cho mình.
Chính công quyết bá đạo khiến trong lòng Phạm Nhàn có cảm giác thất bại, dù thế nào đi nữa y cũng không thể bước vào cảnh giới vương đạo. Cho dù hôm nay Tứ Cố Kiếm thực sự truyền thụ Tứ Cố Kiếm cho mình cũng không có ích lợi gì.
Di sản Diệp Khinh Mi để lại trên đời, Phạm Nhàn đã dần dần thu thập lại hết, có thêm một thứ nữa, dường như cũng chẳng có tác dụng gì.
"Thuở xưa ở trong Đông Di thành, Diệp Khinh Mi lớn lên như một gốc cây chọc trời, còn ta nhờ thanh kiếm trong tay mà có được địa vị trong Đông Di thành, trở thành bạn đồng hành bắt côn trùng bên cạnh gốc cây lớn này." Tứ Cố Kiếm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Không luyện được thì cứ tiếp tục luyện, một gốc cây muốn lớn lên, sao có thể dễ dàng như vậy."
Phạm Nhàn mỉm cười, đi tới dưới gốc cây xanh, nhẹ nhàng vỗ viết thân cây, nói: “Ta không sợ ham nhai không nát, ngươi đã nhất quyết muốn ta học, thế thì ta cũng miễn cưỡng học tập.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn đứng dưới gốc cây lớn, một tay vỗ nhẹ thân cây, miệng nói miễn cưỡng nhưng đôi mắt lộ vẻ tươi cười, bộ dạng này vô cùng vô sỉ, toàn thân như bị chia thành nhiều ô vuông nhỏ, mỗi ô đều viết một chữ "tiện".
Đây gọi là tiện nhân. Chàng thanh niên từ Nam Khánh Đến, trước mặt Tứ Cố Kiếm, lời nói việc làm không chỉ phạm phải nghi ngại, thậm chí còn bắt đầu hành động ti tiện.
Hoàng đế Bắc Tề luôn im lặng nghe hai người đối thoại, trong lòng tiêu hóa nỗi kinh ngạc, tìm cách nắm bắt cơ hội, nhìn cảnh tượng này cũng không nhịn được, nhìn Phạm Nhàn thở dài nói: "Làm sao con người có thể vô sỉ đến thế?"
Phạm Nhàn quay đầu nhìn cô một cái, cười tự giễu nói: "Ngươi hẳn cũng biết ta học Thiên Nhất đạo, ngươi cũng biết ta có công phu bá đạo, nếu ta còn học Tứ Cố Kiếm, tuy nói nghệ nhiều không áp thân, nhưng ta luôn cảm thấy mình sẽ trở thành quái vật, và có thể sẽ tiêu diệt mọi khả năng trong tương lai... Quan trọng nhất là ta chưa bao giờ tin rằng trên đời có tình cảm vô duyên, oán hận vô cớ.”
Y quay sang về phía Tứ Cố Kiếm trên xe lăn, nhẹ nhàng nói: "Ngài vẫn chưa từ bỏ ý định trong lòng, chẳng lẽ trước khi chết mấy lão già các ngài nhất định phải bồi dưỡng một đối thủ cho Hoàng đế lão tử nhà ta?"
Tứ Cố Kiếm sắc mặt lạnh lùng, mở miệng nói: "Trong ba người các ngươi, trước đây ta không coi trọng ngươi nhất, nhưng không ngờ hơn hai năm qua ngươi đã thay đổi rất nhiều, tiến bộ vượt bậc, có phần vượt ngoài dự đoán của ta."
Phạm Nhàn cúi đầu đáp: "Trải qua nhiều chuyện sinh, tất nhiên sẽ có cảm ngộ."
Y biết ba người mà Tứ Cố Kiếm ám chỉ là chính mình, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, ba người trẻ tuổi có khả năng tiếp cận cảnh giới Đại tông sư nhất. Sau khi suy nghĩ, y nói tiếp: "Thập Tam chắc hẳn đã học qua, nhưng không thể thấu hiểu chân nghĩa bên trong, huống hồ là ta."
Tứ Cố Kiếm không nói gì, ngược lại Tiểu Hoàng đế Bắc Tề khẽ mỉm cười nói với Phạm Nhàn: "Nếu ngươi thực sự không muốn học, sao không nhường cơ hội này cho ta?"
"Ngươi?" Phạm Nhàn cười ha hả nói: "Bệ hạ hành động thật kỳ lạ."
Tiểu Hoàng đế nhếch mép cười nói: "Kiếm Thánh chẳng qua chỉ muốn tìm thêm phiền phức cho Khánh Đế sau khi chết, ngươi là con tư sinh của hắn, chỉ sợ cuối cùng không nỡ nhẫn tâm. Truyền thụ cho ta, có vẻ còn thẳng thắn hơn một chút."
Nghe đến đây, ngay cả Tứ Cố Kiếm cũng không nhịn được phì cười, nói: "Không ngờ trên đời này người thú vị ngày càng nhiều."
"Thôi được, không cần nói mấy lời vô ích tới nữa." Phạm Nhàn đứng rất nghiêm túc sau lưng Tứ Cố Kiếm, hai tay nhẹ nhàng đỡ lưng ghế xe lăn, nói: "Nếu muốn học, phải nắm chắc thời gian, liệu ta có cần đi tắm gội, ăn chay vài ngày không?"
Sắc mặt Tứ Cố Kiếm khá kỳ lạ, quay đầu lại nhìn y một cái rồi nói: "Kiếm dùng để giết người, cho dù ngươi tắm trăm ngày nhưng rốt cuộc vẫn phải vấy máu, cần gì phải tắm rửa?"
Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Ngài đã muốn dạy ta, dù sao cũng phải có dáng vẻ của bậc trưởng bối chứ."
"Kiếm quyết này chắc ngươi đã học từ y rồi." Tứ Cố Kiếm híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Kiếm chỉ là vật chết, cầm nó trong tay. Cho dù ngươi đâm, chém theo hướng nào, biến hóa tới mức cùng cực cũng không thể vượt quá vạn thứ... Cuối cùng không gian vẫn chỉ rộng như thế."
Phạm Nhàn im lặng chăm chú lắng nghe, Tiểu Hoàng đế bên cạnh cũng nhắm mắt lại, không bỏ sót từng lời Tứ Cố Kiếm, dù cảnh giới của cô chưa đủ để hiểu hết, nhưng cố gắng ghi nhớ kỹ, trong triều đình Bắc Tề vẫn còn nhiều tài năng, như Hải Đường đang ở ngoài thảo nguyên.