Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 667 - Chương 1616: Một Gốc Cây To 4

Chương 1616: Một gốc cây to 4 Chương 1616: Một gốc cây to 4

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Mọi việc không đơn giản như thế." Tứ Cố Kiếm giơ cánh tay duy nhất còn lại, dựng một ngón tay: "Cho dù Diệp Khinh Mi là tiên nữ, không ai giúp đỡ cô ấy cũng không thể làm được những điều khi đó. Cô ấy cần người trợ giúp."

Phạm Nhàn nhíu mày nhìn Tứ Cố Kiếm: "Ngươi?"

"Chính ta." Tứ Cố Kiếm lãnh đạm nói: "Ta là thiếu gia phủ thành chủ, chỉ cần kiểm soát phủ thành chủ, đương nhiên hiệu buôn Diệp gia có thể thông suốt khắp Đông Di."

"Ta hiểu rồi." Phạm Nhàn cúi đầu: "Vậy việc gặp gỡ dưới cây kia cũng không phải tình cờ. Nói cách khác, trước khi vào thành, mẫu thân đã biết tình hình nên mới chọn ngươi."

"Không đúng, đó là ngẫu nhiên." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Ít ra ta vẫn tin vậy. Nếu muốn tìm người hợp tác, có quá nhiều người tốt hơn ta. Những gì trong đầu cô ấy có thể thu hút vô số của cải, còn người mù có thể đảm bảo trên đời này không ai thật sự là kẻ địch của cô ấy."

"Những năm trước khi buôn bán đó, các ngươi đã làm gì?" Phạm Nhàn không tranh luận vấn đề này.

"Ta tiếp tục xem kiến, luyện kiếm rồi một ngày lão độc vật Phí Giới đến." Tứ Cố Kiếm ngáp dài, hồi tưởng quá lâu khiến lão mệt mỏi.

"À, sư phụ từng nói việc vinh quang nhất đời người là chữa thằng ngốc Đông Di thành thành Đại tông sư." Phạm Nhàn cười.

Tứ Cố Kiếm bĩu môi: "Ta chỉ hay suy nghĩ lung tung, không phải ngốc thật sự. Trở thành loại quái vật Đại tông sư không liên quan gì đến Phí Giới."

Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đương nhiên là có liên quan tới mẫu thân ta."

Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc rồi cũng cười: "Mẹ ngươi có thể truyền thụ công phu Thiên Nhất đạo cho Khổ Hà, tất nhiên cũng truyền được kiếm pháp cho ta... Nhưng ta là thiên tài, kiếm pháp của cô ấy vô dụng, thứ thật sự hữu dụng là điều ta tự khám phá sau này."

"Dường như còn tự luyến hơn tưởng tượng của ta một ít." Phạm Nhàn nhún vai, biết lời vị Đại tông sư này nói là thật. Cho dù kiếm pháp do Diệp Khinh Mi lấy từ Thần Miếu, nhưng với thân phận phàm nhân mà đạt đẳng cấp tông sư, không phải là thiên tài, nghị lực phi thường và vận may cực tốt, không thể thành được.

"Ý nghĩa của thiên tài có nhiều loại." Đôi mắt Tứ Cố Kiếm rủ xuống, như sắp nhắm lại vĩnh viễn. "Mẹ ngươi từng nói, thiên tài của ta là chuyên chú và lạnh lùng."

"Người có thể xem kiến di chuyển nhà cửa suốt mười năm không phải dễ tìm." Tứ Cố Kiếm khàn giọng nói: "Kẻ dùng cành cây nhỏ chọc chết hàng vạn con kiến càng khó tìm hơn. May mắn thay ta gặp mẹ ngươi và Ngũ Trúc, mẹ ngươi cũng may mắn gặp ta ở Đông Di."

Phạm Nhàn im lặng thưởng thức những lời ấy. Mấy chục năm trước, không biết bao nhiêu thiên tài xuất hiện trên đại lục. Những người có nghị lực phi thường như Khổ Hà, đại ngu như Tứ Cố Kiếm, nhẫn nhục như bệ hạ... rồi Diệp Khinh Mi và Ngũ Trúc thú thoát Thần Miếu, gặp được những nhân vật ấy.

Dù thực lực, ý chí ra sao, hiện tại cũng chẳng ai sánh được với nhóm người chưa thành Đại tông sư khi đó. Hải Đường không được, sư phụ của cô dám ăn thịt người. Phạm Nhàn cũng không, Hoàng đế có thể chịu đựng nỗi đau đớn khi kinh mạch tan nát. Vương Thập Tam Lang cũng không được, sư phụ hắn coi mạng người như cỏ rác. Thế hệ trẻ ngày nay ai cũng có khuyết điểm, không bằng đời trước. Khoảng cách đó cần bao năm, bao nỗi gian truân mới có thể vượt qua, chạm tới giới hạn thiên nhân và trở thành Đại tông sư chân chính?

"Tất cả là nhân duyên." Phạm Nhàn thở dài nhìn Tứ Cố Kiếm.

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, nói: "Ngươi muốn học? Cứ nói đi."

Phạm Nhàn giật mình, biết Kiếm Thánh sắp truyền thứ gì cho mình nên khổ cười, thì thào: "Ta nghĩ ngài đã biết, ta đã học rồi."

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: “Ta nói là tkc chân chính.”

o O o

Trong lòng Phạm Nhàn chấn động, im lặng rất lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Thực ra không có gì khác biệt, thế nhưng chốt vẫn là ở chỗ con người. Thế hệ trẻ tuổi chúng ta thực sự vẫn không bằng thế hệ các ngươi, đương nhiên, chênh lệch này có thể sẽ dần thu hẹp lại, nhưng cho dù ngươi đem tất cả mọi thứ trong Thần Miếu chuyển tới trước mặt ta, ta cũng không thể luyện thành được."

Trong lòng y có muôn vàn cảm xúc, ngày xưa mẫu thân lấy trộm những công quyết kia từ Thần Miếu, xem ra đã truyền lại cho các Đại tông sư này, ngoại trừ Lưu Vân Tán Thủ của Diệp Lưu Vân có phần không rõ nguồn gốc, còn lại đều đã được chứng minh đầy đủ.

Bên ngoài Thần Miếu, Khổ Hà đã trả giá bằng chấn thương nặng nề, cứu Diệp Khinh Mi lúc đó mới bốn tuổi, rồi nhận lấy đền đáp từ tay Diệp Khinh Mi, chính là pháp môn vô thượng Thiên Nhất đạo ngày nay.

Kiếm pháp của Tứ Cố Kiếm dù là do chính lão dựa trên linh khí, si khí tuyệt hảo mà tham cứu ra, nhưng rất rõ ràng, nếu không tình cờ gặp gỡ dưới gốc đại thụ, gã đần độn cuối cùng vẫn là đần độn, không thể khai sáng được, làm sao có thể nhảy vọt như vậy?

Bình Luận (0)
Comment