๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chính là ý niệm và ý chí như ta đã nói trước đây."
Tứ Cố Kiếm nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, không biết chàng trai trẻ này có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, chậm rãi nói: "Thực lực siêu phàm, phải đạt tới bằng phương thức siêu phàm. Ngươi phải quên hết những gì từng học qua, quên đi Tiểu Thủ Đoạn, Đại Phách Quan, Tứ Cố Kiếm, pháp môn bá đạo, pháp môn Thiên Nhất đạo... Ngươi phải quên tất cả những pháp môn có thể bắt chước theo dấu vết."
"Bất cứ nơi nào có dấu vết, ắt có nguyên lý để bám víu. Nhưng cảnh giới Đại tông sư thực sự không có nguyên lý." Con ngươi trong mắt Tứ Cố Kiếm dần co lại, nhìn Phạm Nhàn quát lớn: "Ngươi phải quên mình là con người! Quên đi bàn tay, đôi chân, quên lông tóc, đau nhức trong xương, đừng cố gắng dùng bất kỳ phương thức nào của thân thể để khống chế dòng chân khí."
"Chỉ có tâm niệm và ý chí mới có thể vượt qua giới hạn của thân xác." Giọng Tứ Cố Kiếm dần trầm xuống, nhưng vang vọng như hàng ngàn tiếng chuông trong lòng Phạm Nhàn: "Cởi hết quần áo ra đi."
o O o
Cởi hết quần áo ra đi! Trong lòng Phạm Nhàn như bị sét đánh, mồ hôi toát ra khắp người, làm ướt nhẹp xiêm y trên mình. Y rất quen thuộc với câu nói này, bởi đây là một đoạn trích từ [Túc Ngữ Lục] trong Ngũ Kinh, khi sư tổ Khổ Hà đại sư - Căn Trần đại sư ngộ đạo, đã từng hô to: Thân thể con người chính là tấm áo, chỉ có cởi ra mới là đại đạo!
Trên vách núi Đạm Châu, đúng lúc Phạm Nhàn tu luyện công phu đến giai đoạn mấu chốt quyết định, Ngũ Trúc thúc cũng từng hô lên câu tương tự.
Không ngờ, ngày nay lại nghe thấy câu nói ấy từ miệng Tứ Cố Kiếm. Trong nơi sâu xa dường như có thiên ý, chứng minh với Phạm Nhàn rằng câu nói ấy hàm chứa ý nghĩa thâm sâu, giống như lúc đó đang hiển lộ trước mắt y một cảnh giới mới hoàn toàn huyền bí và khó dò lường song vô cùng quyến rũ.
Sau khi thốt ra câu đó, Đại tông sư Tứ Cố Kiếm im lặng ngồi dưới gốc cây xanh.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm trên người Phạm Nhàn. Y mơ hồ biết được mình đã hiểu được điều gì đó, nhưng thật ra vẫn chưa hiểu thấu, y biết Tứ Cố Kiếm nói đúng, chỉ là pháp môn ấy quá mơ hồ, không có dấu vết để tìm ra. Điều quan trọng nhất là cách giải thích hoàn toàn chủ quan đó đối lập hẳn với pháp môn bá đạo mà Phạm Nhàn theo từ nhỏ. Làm sao chỉ dựa vào ý chí có thể tác động lên thế gian hữu hình này?
Nhân loại tồn tại trên đời, khác biệt với muôn vật ở chỗ nào? Chính là ở hai chữ tâm ý. Con người là linh hồn của vạn vật, có thể nói, có thể suy nghĩ, có thể ngắm hoa nở mà vui, ngắm hoa tàn mà buồn, ngắm trăng tròn khuyết, sinh ra cảm giác về sự vĩnh hằng và biến đổi của trời đất, ngắm thủy triều lên xuống, sinh ra cảm giác vô thường cô đơn của kiếp người.
Những ông già cúi đầu trên mảnh đất vàng cũng biết thưởng thức niềm vui của vở tuồng từ cái bóng. Thậm chí cả cảm giác khoái lạc bản năng cũng có thể thông qua cách thức vượt thoát bản năng và vật chất, tác động đến tâm trí con người. Quyền thần gian ác vô song cũng có lúc tĩnh tọa nửa ngày, vẽ một bức tranh treo trung đường rồi tự đắc ý cho đến rơi nước mắt.
Không sinh vật nào phức tạp hơn loài người, chỉ có con người mới có được tình cảm phong phú và tâm ý khó quên ấy. Trời đất lạnh lùng, nhìn sinh tử biến đổi của chúng sinh, chỉ có con người có thể quay ngược nhìn trời đất, tâm ý mơ hồ giao cảm.
Mồ hôi trên người Phạm Nhàn dần khô. Dù biết cảnh giới ấy khiến lòng người day dứt, nhưng biết y không thể đạt được bằng ý chí. Y khàn giọng hỏi: "Tứ Cố Kiếm chân chính, có thể không dùng kiếm... Ngài dạy ta thế nào?"
"Pháp môn không truyền tai thứ hai, không phải không muốn mà là không thể truyền." Tứ Cố Kiếm phá vỡ bầu không khí im lặng, lạnh lùng đáp: "Hôm nay ngươi cùng ta dạo phố Đông Di thành, ta chỉ có thể cho ngươi xem, còn ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu được hoàn toàn nhờ vào duyên phận của ngươi."
Phạm Nhàn thành kính cúi đầu, nói: "Hân hạnh được dẫn đường cho ngài."
Tiểu Hoàng đế bên cạnh hai người nhắm mắt lại, mí mắt run run, có vẻ như đang cố gắng ghi nhớ từng lời đối thoại ngày hôm nay giữa hai người lớn tuổi và trẻ tuổi.
Tứ Cố Kiếm không để ý đến suy nghĩ trong lòng hai người trẻ tuổi, ra hiệu cho Phạm Nhàn đẩy chiếc xe lăn rời khỏi gốc cây xanh, hướng tới phố phường nhộn nhịp nhất Đông Di thành.
Không biết từ lúc nào, có lẽ ngay khoảnh khắc Tứ Cố Kiếm ngẩng đầu lên trời, du khách dưới gốc cây đã kinh hoàng tản ra xung quanh. Lúc này dưới gốc cây vắng lặng, chỉ còn bóng râm mờ nhạt phủ xuống mặt đất.
Rầm một tiếng, gió biển thổi qua, bỗng nhiên cây đại thụ rụng xuống vô số lá xanh, lộ ra hai khoảng trống, có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, giống như đôi mắt của một vị thần từng lướt nhìn lên trời trong thoáng chốc.