๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thành viên Khải Niên tiểu tổ chính là người năm ngoái Phạm Nhàn gặp ở Thanh Châu. Đối với lòng trung thành của những người thân cận này, Phạm Nhàn không hề nghi ngờ gì, dưới sự giáo huấn của Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt, những người này chỉ trung thành với Phạm Nhàn, thậm chí ngay cả vị trong ở cung có lẽ cũng không mấy quan tâm.
Hôm nay phải gặp một người nào đó, nên Phạm Nhàn không mang theo kiếm thủ Lục Xử Giám Sát viện, chỉ đem theo thuộc hạ thân tín này. Thành viên Khải Niên tiểu tổ sững sờ, thông minh không hỏi thêm gì nữa, dắt ngựa đến một nơi thanh vắng, đợi dưới tán cây xanh, nhắm mắt giả ngủ.
Phạm Nhàn bước trên bãi cát mềm mại, đi từng bước về phía bờ biển. Trên bờ biển có vài người đang ngắm biển. Sóng biển Đông Hải êm ả, dịu dàng vỗ vào bờ cát bạc, vẽ thành những vệt màu ẩm ướt khác nhau, cùng với những hòn đảo đá và lớp cây xanh phía sau bãi biển, tạo thành cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Phạm Nhàn chắp tay, cung kính hành lễ: "Bái kiến Lang Đào đại nhân."
Lang Đào bình tĩnh nhìn y, hai tay buông thõng tự nhiên bên người, hai thanh đao cong treo bên hông bằng dây xích lay động nhẹ trong gió biển. Hắn nhìn thanh niên trước mặt, tâm trạng hết sức phức tạp nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh lạ thường. Một lúc sau, hắn tránh sang một bên để lộ một lối ra biển rồi tự mình đi về phía xa trong bãi cát.
Phạm Nhàn đi đến bên cạnh chàng trai trẻ mặc áo dài mộc mạc, toát lên khí chất nho nhã, chắp tay cùng nhìn biển.
Tư Lý Lý mặc bộ y phục màu vàng nhạt mỹ lệ, tựa như tiên nữ, mỉm cười bên cạnh hai người.
Chàng trai trẻ kia chính là Tiểu Hoàng đế Bắc Tề. Việc ở Đông Di thất bại hoàn toàn, hắn không thể rời triều đình Thượng Kinh thành, rời rồng quá lâu, hôm nay nhất định phải đi khỏi.
Trong sứ đoàn, các quan viên Khánh Quốc sau cơn hưng phấn kích động đã từng lo lắng liệu Bắc Tề có ra tay phá hoại hay không. Lúc đó Phạm Nhàn không trả lời, vì y sắp gặp mặt Hoàng đế Bắc Tề.
Hai hàng lông mày kiếm của Hoàng đế Bắc Tề vẫn thẳng tắp, đôi mắt trong veo kiên cường, khiến ai cũng không nhận ra dưới lớp áo là thân thể nữ nhi.
Không liếc nhìn Phạm Nhàn, hắn bỗng giơ cánh tay phải, chỉ về biển cả mênh mông, ngữ điệu vô cùng kiên định: "Nếu trẫm là nam nhân, trẫm nhất định có thể thống nhất thiên hạ, chinh phục biển cả này!"
Sóng biển đột ngột dâng cao lúc này, đập mạnh vào những tảng đá ngầm xa xa, tạo ra âm thanh long trời lở đất, nuốt chửng lời nói đầy tự tin nhưng đầy bất mãn của Hoàng đế Bắc Tề.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong chớp mắt, những con sóng trên bờ biển thể hiện cơn thịnh với đá ngầm, niềm khát khao với cát, tiếng sóng vang như sấm, gợn sóng như tuyết, rút lui mà chưa chạm đến y phục, để lại khoảng lặng, nửa mắt biển xanh, nửa mắt trời xanh.
Phạm Nhàn nghe rõ ràng câu nói đó của cô, không khỏi cười khàn khàn: "Nếu ta là nữ nhân, chắc chắn ta sẽ sống vui vẻ hơn bây giờ rất nhiều."
Y biết trong lòng Tiểu Hoàng đế có quá nhiều bất mãn, quá nhiều không tình nguyện. Là người Nam Khánh, Phạm Nhàn không có nhiều cơ hội để thấu hiểu tâm cơ và thủ đoạn của một Hoàng đế, nhưng qua nhiều năm giao lưu, y rất rõ Hoàng đế Bắc Tề tuy còn nhỏ tuổi hơn mình nhưng tính cách lại đặc biệt trưởng thành, thủ đoạn cực kỳ lạnh lùng vô tình.
Có lẽ ghế rồng thực sự là cái ổ để ấp trứng quái thai biến con người thành quái vật?
Vị nữ Hoàng đế bên cạnh này, từ lúc sinh ra đã được nuôi dưỡng như một nam nhân, quá trình lớn lên của cô hoàn toàn méo mó. Cho đến ngày nay, cô chưa hóa thành quái vật mà thành một Đế vương hơi lạnh lùng, trong lòng có chí hướng lớn lao, cực kỳ bất mãn với số phận. Có lẽ Thái hậu Bắc Tề thực sự là một nhân vật đáng gờm.
Nhớ lại hồi trước mình còn tưởng rằng giữa Hậu đế có vấn đề nghiêm trọng, muốn nhân đó can thiệp triều chính Bắc Tề, cuối cùng lại thay hai mẹ con này loại bỏ Thẩm Trọng, thu phục Thượng Sam Hổ. Phạm Nhàn cảm thấy hơi não nề, lòng ngưỡng mộ với cặp mẹ con ngày càng sâu sắc.
"Nữ nhân?" Hoàng đế Bắc Tề đan tay sau lưng, đăm đăm nhìn biển cả bao la trước mặt, khóe miệng nhếch lên chút khinh bỉ: "Trên đời này, nữ nhân đều là phụ thuộc của nam nhân, mãi mãi ở vị thế bị khống chế. Nếu ngươi thực sự là nữ nhân, chỉ sợ hàng đêm sẽ gào khóc trong chăn."
Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu, đột ngột hỏi: "Có phải ngươi rất ghét bản thân là nữ nhân?"
"Đúng vậy." Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Nếu thân thể trẫm không phải nữ nhi, sao có thể bị ngươi uy hiếp."
Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì thêm, thầm nghĩ trong lòng vị nữ Hoàng đế này quả thật có phần giống nam nhân vô tình, tất cả chỉ vì quyền lực và đất nước, đã mất đi nhiều cảm giác mềm mại mà y tưởng tượng.