Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 692 - Chương 1641: Sóng Rút Lui 2

Chương 1641: Sóng rút lui 2 Chương 1641: Sóng rút lui 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hai người cùng im lặng, đứng sát vai, chắp tay nhìn biển. Bên cạnh cách đó không xa, Tư Lý Lý mặc áo vàng nhạt, một tay cầm ô nhỏ xinh xắn, một tay nhặt vỏ sò dưới bãi biển, không biết có chú ý đến hai người bọn họ hay không.

Đuôi lông mày Phạm Nhàn khẽ nhướn lên, nhớ lại cách đây ba năm ở bờ biển Đạm Châu, y từng đứng trên ván gỗ cùng Hoàng đế nhìn biển, lúc đó những con sóng trắng dâng lên từ dưới chân. Hôm nay, y lại đứng vai sát vai với Hoàng đế Bắc Tề ngắm biển. Chỉ riêng hai lần nhìn biển này đã nói lên rất nhiều điều. Sau bao nỗ lực trong kiếp sống thứ hai, cuối cùng y cũng có được sức ảnh hưởng mà người bên ngoài không thể có được ở hai đại quốc Bắc Tề và Nam Khánh.

Sắc mặt Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng, đôi lông mày kiếm thẳng tắp hôm nay trông đặc biệt bình thản. Trong đôi mắt trong veo, toát lên cảm giác xa cách, lông mi không dài khép ngang mí mắt.

"Sứ đoàn đã tới Đông Di thành, trẫm phải trở về." Cô đột ngột nhìn về phía trước, nói: "Trẫm phải thừa nhận, chuyến mạo hiểm nam tiến này không thu được bất kỳ lợi ích nào, thực sự khiến trẫm rất thất vọng."

"Có gì đâu mà thất vọng, ít nhất ngươi đã không giết ta, thiên hạ vẫn yên ổn."

Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt cô, trong lòng bỗng dưng sinh ra chút cảm thông, giống như đêm điên cuồng ấy, khi chứng kiến cô khóc thút thít. Y biết vị nữ Hoàng đế với trái tim nam nhi này sống cuộc đời không mấy vui vẻ, khẽ nói: "Dù là quân chủ Bắc Tề, ngươi cũng không thể thay đổi sự thật đã định."

Giọng điệu Hoàng đế Bắc Tề hơi sắc bén, nói với ngữ điệu mỉa mai: "Ví dụ như trẫm là nữ nhân?"

Phạm Nhàn cười khổ, sao vẫn quay lại chỗ này, lắc đầu nói: "Một người rất khó thay đổi cả thế giới, không liên quan đến nam hay nữ."

Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Nhưng trong ba mươi năm qua, những kẻ thất bại oanh liệt nhất thiên hạ, những kẻ thất bại tài hoa nhất lại chính là hai người con gái không chịu số phận sắp đặt mà dũng cảm đứng lên, ngươi giải thích thế nào?"

Làm sao giải thích được? Phạm Nhàn hoàn toàn không thể giải thích, vì hai người con gái đó một là mẫu thân của mình, một là nhạc mẫu của mình. Thân là con cái, có thể hoài niệm, có thể cảm khái, có thể oán hận, nhưng không thể giải thích.

Y nói: "Thất bại của mẫu thân ta là do người quá nhân từ, thất bại của Trưởng công chúa là do ả quá đa tình."

Hoàng đế Bắc Tề im lặng nhìn y, mỉm cười nói: "Thực ra lý do đơn giản hơn lời ngươi nói, chỉ là ngươi không dám nói thôi."

Đúng vậy, không nói Trưởng công chúa, thất bại của nữ chủ nhân Diệp gia đáng sợ khi xưa cũng chẳng phải vì nam nhân đó sao?

Dĩ nhiên Phạm Nhàn sẽ không tiếp tục đề tài này trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay Bệ hạ rời đi, mong trong nước sửa sang triều chính, nâng đỡ dân sinh. Còn việc khác, tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ."

"Trước khi ngươi trở thành Hoàng đế Nam Khánh, đừng bao giờ hy vọng trẫm sẽ trông cậy vào ngươi." Hoàng đế Bắc Tề nói: "Điều này không liên quan tới lòng tin, chỉ liên quan tới lực lượng... Hôm đó, Tứ Cố Kiếm dẫn hai ta đi khắp Đông Di thành, chắc hẳn ngươi hiểu rõ lý do."

Phạm Nhàn thở dài: "Hắn dẫn ta đi, nói về quá khứ, tương lai, chiêm ngưỡng Đông Di, củng cố tình cảm, chính vì thế."

"Đông Di thành không phải Đại Tề của ta, cũng không phải Nam Khánh của ngươi. Thành trì này quá đặc biệt, nếu Tứ Cố Kiếm hy vọng sau khi mất vẫn giữ được chất riêng của Đông Di thành..." Tiểu Hoàng đế quay đầu nhìn y: "Chỉ có thể trông cậy ngươi lên làm Hoàng đế Nam Khánh."

Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Ngươi nghĩ việc đó có thể xảy ra sao?"

"Đó cũng chính là điểm khiến trẫm khinh thường ngươi, cứ lưỡng lự, tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn không biết mình muốn làm gì."

Hoàng đế Bắc Tề quay đi, mỉa mai nói: "Nếu ngươi thực sự là bậc thánh nhân như Trang Tử, không muốn dân chúng lâm vào chiến tranh, thì không thể chỉ làm việc vô ích như bây giờ. Giờ đây ngươi hết sức vá víu nhưng không thể thay đổi cục diện, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục không ai cảm thông, kết cục thê thảm mà ngươi cũng hiểu rõ."

Phạm Nhàn lại cười nói: "Xem ra cuối cùng bệ hạ cũng tin tưởng ta có tiềm chất thánh nhân."

Hoàng đế Bắc Tề im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Bởi vì ngoài việc miễn cưỡng tin ngươi là thánh nhân, trẫm không nghĩ ra lý do khác ngươi lại làm những chuyện này."

Nếu Phạm Nhàn chỉ coi mình là bề tôi Nam Khánh, một mực giúp Nam Khánh thống nhất thiên hạ, thì ngày nay Đông Di thành đã thu phục, y nắm bí mật lớn nhất hoàng tộc Bắc Tề, có quá nhiều thứ để lợi dụng.

Nhưng y không làm gì cả, chỉ như Tiểu Hoàng đế nói, vất vả khâu vá che đậy mọi thảm họa trong bóng tối của Giám Sát viện.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment