Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 693 - Chương 1642: Sóng Rút Lui 3

Chương 1642: Sóng rút lui 3 Chương 1642: Sóng rút lui 3

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ta không muốn làm thánh nhân, cũng không có khả năng ấy. " Phạm Nhàn hơi mệt mỏi cúi đầu, nói: "Ta chỉ trở nên can đảm hơn, mong muốn trong đời này có thể dựa theo ý riêng của mình, thay đổi một số điều không muốn thấy."

Hoàng đế Bắc Tề nhìn y cười hỏi: "Cho dù phải trả giá bằng mạng sống?"

"Không." Phạm Nhàn nói thẳng: "Giữ mạng sống bản thân là quan trọng nhất, người thân còn sống là quan trọng thứ hai, dân chúng vô tội sống sót là quan trọng thứ ba. Nếu quả thật đến ngày đó, ta nghĩ người duy nhất có thể giết ta cũng không thể giết ta."

"Tại sao? Bởi vì hắn là phụ thân của ngươi? Hay vì hắn biết sau lưng ngươi có Thần Miếu?" Trong mắt Tiểu Hoàng đế lóe lên tia sáng kỳ lạ, chậm rãi hỏi.

Phạm Nhàn cười nói: "Bệ hạ cũng chẳng hề kính sợ Thần Miếu." Rồi y im bặt, không giải thích thêm. Hoàng đế lão tử e ngại Ngũ Trúc thúc, đâu cần để những người Bắc Tề này biết.

"Trẫm có nghi vấn về câu nói trước đó của ngươi." Gió biển phất qua trên khuôn mặt kiên cường của Hoàng đế Bắc Tề, không thổi bay lọn tóc không tồn tại, cũng chẳng khiến cô sinh ra chút yếu đuối, "Ngươi cho rằng bản thân sống sót mới quan trọng nhất, vậy nếu so sánh với Thần quận chúa, ngươi vẫn cho rằng mình quan trọng hơn sao?"

Phạm Nhàn im lặng, trước mắt hiện lên bức bình phong, tranh vẽ, thần thoại cổ đại, cô gái áo trắng dưới gầm bàn gặm đùi gà, tuyết trên Thương Sơn, thuốc thời tân hôn, tiếng khóc trong xe ngựa, sự im lặng thường nhật, đột nhiên trong lòng dâng trào cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Y ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Mạng sống của nàng ấy chắc chắn quan trọng hơn của ta."

"Phạm Thượng thư?"

"Có."

"Con gái ngươi?"

"Không rõ lắm."

"Tiểu sư cô Phạm gia?"

"Có."

o O o

"Trần Bình Bình?"

Sau một hồi im lặng thật lâu, Phạm Nhàn nhẹ nhàng gật đầu. Hoàng đế Bắc Tề bật cười, nhìn y nói: "Ngươi thật kỳ lạ, có thể bảo vệ một người già què quặt như vậy, nhưng lại không có can đảm hy sinh cho con cái mình."

"Chúng còn nhỏ." Ánh mắt Phạm Nhàn có phần trống rỗng, "Tình cảm ngoài huyết thống còn cần thời gian để hun đúc."

Hoàng đế Bắc Tề im lặng một lúc lâu rồi nói: "Như vậy, cho dù trẫm sinh con với ngươi, cũng không thể kiểm soát hoàn toàn ngươi."

Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra, chúng ta rất giống nhau, lạnh lùng, vô tình, chỉ khác là ngươi là nữ, còn ta là nam."

"Vô tình? Lời nói trước đó của ngươi suýt khiến trẫm tưởng ngươi là thánh nhân lòng mang thiên hạ?"

"Tứ Cố Kiếm có nói qua không, thánh nhân vô tình?"

"Hắn chưa từng nói."

"Ta không muốn tranh luận điều này."

Đột nhiên Tiểu Hoàng đế nhìn y, nói: "Ngươi là nam nhân đầu tiên cũng là cuối cùng của trẫm. Mặc dù trẫm không thích cảm giác đó lắm, nhưng trẫm cũng không ngại sinh con cho ngươi."

“Ta sẽ không để ý.” Phạm Nhàn nở nụ cười có phần bí ẩn, nói: "Trong ba ý nguyện lớn nhất đời ta, có một là muốn có rất nhiều con. "

Bỗng nhiên y chuyển đề tài: "Nhưng chuyện nam nhân cuối cùng thì đừng nói nữa. Bệ hạ là Hoàng đế, gọi là đã nếm trải rồi, ta dám cá, sau này bệ hạ lớn lên, nắm chặt triều đình Bắc Tề, trong hậu cung ở Thượng Kinh thành chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều cặn bã. "

Hoàng đế Bắc Tề không hiểu trò cười đó, nhưng cũng đoán ra ý tứ, sắc mặt hơi tái đi, vẻ tức giận thoáng hiện rồi biến mất, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng trẫm cũng là loại sắc quỷ như ngươi hay sao?”

Phạm Nhàn nhún vai, nói: “Ai biết được chứ? Niềm vui nam nữ, ai mà chẳng thích. Còn việc sinh con, mùa hạ năm ấy ở miếu cổ, ngươi không có thai, lần này cũng khó nói trước được.”

"Trẫm không thích nam nhân!" Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào y.

Lúc ấy, Tư Lý Lý vẫn im lặng bên cạnh bỗng đi tới, đứng cạnh hai người, nét mặt nhu thuận, không nói lời nào.

Tiểu Hoàng đế ôm eo Tư Lý Lý, nhìn Phạm Nhàn nói: "Trẫm thích nữ nhân, đây là nữ nhân của trẫm."

"Chuyện này cũng không làm ta sợ, bệ hạ không biết đấy thôi, ngày xưa ta rất kính trọng hai nam nhân, một họ Trương, một họ Thái, cả hai đều thích nam giới."

Phạm Nhàn nhún vai, nhìn hai người nữ nhân với khí chất cách hoàn toàn khác nhau, bỗng có trong lòng hơi động, vươn tay lên, cực kỳ nhanh chóng vuốt qua cằm hai người, ngón tay khẽ chạm, thì thầm:

"Các nàng đều là nữ nhân của ta, thế là đủ rồi."

Tiểu Hoàng đế cau mày, dường như rất khó chịu với hành động khinh bạc bên bờ biển lúc này, hơi tức giận nói: "Đừng quá đáng. Trẫm..."

"Trẫm cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng nói trước mặt ta không thích nam nhân, ta sẽ tin sao?" Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn cô, nói: "Đóng kịch hai mươi năm rồi, ngươi cũng vất vả lắm rồi, trước mặt ta khỏi cần diễn nữa."

"Ta không thích nam nhân." Tiểu Hoàng đế lặng lẽ nhìn y: "Trẫm chọn ngươi chỉ vì ngươi đẹp đẽ, đẹp đẽ hơn cả nữ nhân."

Nghe vậy, Phạm Nhàn thất bại, thất bại ê chề.

Bình Luận (0)
Comment