๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn xoay người lại trước cửa, ánh mắt buồn rầu, tiếp tục hỏi: "Khổ Hà muốn kéo dài mạng sống của Trần Bình Bình, còn Trần Bình Bình lại muốn kéo dài mạng sống của ngươi. Sao mấy lão già các ngươi lại phải chịu khổ như vậy? Có lúc ta không thể tin được Viện trưởng lại chọn con đường này, quá trái với quan niệm thẩm mỹ của ông ta."
"Ta cũng rất bất ngờ." Tứ Cố Kiếm cười khàn khàn: "Lão chó mực kia vốn trung thành với Hoàng đế Khánh Quốc, tại sao lại giúp ta giữ mạng, chẳng lẽ lão ấy không sợ ta tiết lộ chuyện Huyền Không miếu hay sao?"
Phạm Nhàn không lên tiếng, trong lòng thoáng ảm đạm suy nghĩ, điều ông lão quái đản kia nghĩ tới chỉ là lợi dụng nhân tính, đó là một âm mưu bi thảm và đau đớn biết nhường nào.
"Ba năm trước khi kinh đô phản loạn, Viện trưởng bị trúng độc." Phạm Nhàn đột ngột cúi đầu nói: "Kẻ đó là người của Đông Di thành các ngươi."
Nói xong câu đó, y rời khỏi phòng, bước ra khỏi căn phòng chất chứa tử ý và sát ý nặng nề này. Y đứng bên miệng hố lớn giữa Kiếm Lư, ngẩng đầu nhìn trời, im lặng một hồi lâu, không nói gì. Lúc này trên trời có đám mây trắng lững trời trôi, mặt trời tròn vành vạnh sáng long lanh đang ở cuối đám mây dài, nhìn như một cây bút khổng lồ đang cháy, vẽ lên bầu trời xanh một bức tranh chói chang.
Tự thiêu đốt mình, soi sáng người khác, vũ trụ vốn tối tăm, nhưng trong mắt nó không chịu được chút tối tăm nào, liều mạng đốt cháy nhiên liệu từ lúc khởi điểm, muốn soi tỏ hết bóng tối ẩn sau các vì sao.
Phạm Nhàn đứng bên miệng hố kiếm, hít một hơi thật sâu, hai Đại Chu Thiên trong cơ thể chầm rãi luân chuyển, chân khí Thiên Nhất đạo bảo vệ tâm mạch y, còn chân khí bá đạo chân quyết nâng lên cảnh giới tột đỉnh, chân khí tràn đầy khiến áo y tung bay dưới không khí trong lành.
Chân khí dường như vô tận dọc theo cánh tay, chảy về bàn tay Phạm Nhàn rồi từ từ phóng thích ra ngoài.
Không phải ai cũng biết phép luyện khí như thế này, đó chỉ là thủ pháp vô dụng mà Phạm Nhàn từng nghĩ ra để leo núi xưa kia. Nhưng sau hai mươi năm, y đã thuần thục tuyệt đối, chân khí tuân theo ý niệm, di chuyển tự nhiên. Một ý tưởng hay ho ngày xưa, ai ngờ sau nhiều năm lại có tác dụng như vậy.
Phạm Nhàn đứng bên hố kiếm, dang rộng hai tay ra.
Trong hố, vô số thanh kiếm bắt đầu leng keng rung động, như cảm nhận được luồng chân khí này, không ngừng rên rĩ.
Một thanh kiếm kiểu dáng đơn giản là thứ đầu tiên không chịu nổi sức mạnh ấy, mũi kiếm rên rỉ, thoát ra khỏi lớp đất vàng và rác rưởi dưới đáy hố, bay vụt lên, rơi vào tay Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn im lặng nhìn thanh kiếm trong tay, so sánh với Đại Ngụy Thiên Tử kiếm mà mình thường dùng, thấy nó không hề nổi bật, không khỏi cười khổ một tiếng: "Cũng là duyên số."
Trong căn phòng tối, Đại tông sư Tứ Cố Kiếm trên giường sắp chết cười khẽ, lẩm bẩm: "Vẫn chưa ổn."
Phạm Nhàn nhìn thanh kiếm trong tay, thở dài: "Vẫn cách xa lắm."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong đêm tối, ba chiếc xe ngựa tiến về phía tây với tốc độ nhanh nhất. Trên đoàn xe chở khách quý của Khánh Quốc, trong tình hình hiện tại, cả vùng Đông Di thành đều trong phạm vi kiểm soát, không ai dám ngăn cản kiểm tra đoàn xe nên tốc độ rất nhanh.
Huống chi, xe ngựa có màu đen.
Mộc Phong Nhi cẩn thận rót bình nước nóng, đặt trước mặt Đề ti đại nhân, sợ xe lắc lư làm đổ nước.
Cuộc sống thường nhật của Phạm Nhàn thật xa hoa, không biết các quan viên Giám Sát viện lấy nước nóng từ đâu. Y vớt khăn ướt nóng hổi lên, lau khuôn mặt mệt mỏi rồi hỏi: "Trong kinh đô có tin tức gì mới không?"
"Mọi thứ bình thường." Mộc Phong Nhi liếc nhìn đại nhân, nhỏ giọng đáp. Thật ra hắn không rõ, sao Đề ti đại nhân vội vã về kinh đo như vậy. Tuy đàm phán với Đông Di thành rắc rối, đại nhân cũng cần về bẩm trình chi tiết đàm phán cho bệ hạ quyết định. Nhưng tại sao lại gấp gáp đến thế, thậm chí còn phải về trong đêm? May là gần Đông Di thành không có đường núi, nếu không một khi xe lật, ai gánh nổi trách nhiệm, chỉ sợ Hoàng đế bệ hạ sẽ chém sạch quan viên Giám Sát viện đi theo.
Nghe câu trả lời của Mộc Phong Nhi, tâm trạng Phạm Nhàn thả lỏng hẳn. Giờ là năm thứ mười Khánh lịch, y chính thức vào Giám Sát viện đã được năm, sáu năm. Chính xác hơn, từ ngày sinh ra, y đã được Trần Bình Bình huấn luyện để tiếp quản Giám Sát viện. Năm năm tuổi, ngoài học độc dược với Phí tiên sinh, phần lớn thời gian dành để học quy chế và tổ chức Giám Sát viện. Đến nay, Phạm Nhàn đã nắm vững tổ chức kinh khủng này, có thể đánh giá năng lực và lòng trung thành của thuộc hạ.
Cỗ xe ngựa màu đen lướt trong đêm tối, im lặng tiến lên. Ánh đèn trong xe tuy chống gió nhưng vẫn hơi lung lay. Phạm Nhàn dụi mắt mệt mỏi, ngẩng đầu lên thì bình thản nói: "Tiểu Phong Nhi, ngươi là con cháu họ hàng xa của Mộc Thiết phải không?"