๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dĩ nhiên, trong mắt các đại thần và nương nương trong cung, Phạm Nhàn có hứng thú hay không vẫn là điều đáng suy ngẫm . Nhưng ít ra bây giờ con đường của Tam hoàng tử rất sáng sủa, có sự trợ giúp thực tế, tương lai Khánh Quốc rõ ràng, nên bầu không khí trong cung rất tốt đẹp, các cuộc họp nhóm nhỏ diễn ra hằng ngày, mọi người đều toát lên vẻ hăng hái.
o O o
Phạm Nhàn vội vã quay về kinh, lúc đến nơi đã là chiều tà, vào thâm cung thì trời đã tối om. Y ngồi trong thư phòng, xoa cái bụng đang kêu lên òng ọc, cau mày suy nghĩ đáng lẽ mình nên ghé Tân Phong quán lấy ít bánh bao tẩm đường rồi mới vào cung.
Đó chỉ là ý nghĩ đẹp đẽ, y mang trọng trách của Hoàng đế bệ hạ, phải vào trình báo công việc, sao dám đi lại ngoài cung. Đang lúc bực bội thì y trông thấy hai thái giám bưng hộp cơm vào Ngự Thư phòng.
Lúc này không biết Hoàng đế bệ hạ đang dùng bữa tối ở chỗ nào trong cung, dù cung đình báo Phạm Nhàn đã về nhưng cũng chưa kịp gặp. Phạm Nhàn ngơ ngác nhìn hộp cơm, cười nói: "Biết ta chưa ăn à?"
Diêu thái giám thường theo hầu bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, người đứng đầu thái giám Ngự Thư phòng hôm nay canh ngoài thư phòng là Đới công công, người quen cũ của Phạm Nhàn, chính là vị lập được công lớn trong biến cố cung đình.
Đới công công nở nụ cười, nhìn Phạm Nhàn nói: “Tiểu Công gia lo nghĩ quốc sự, chắc đã quên giờ ăn, trước hết chọn ít điểm tâm lót dạ trước đã. Bây giờ bệ hạ đang dùng bữa ở hậu cung, cho dù muốn ban thưởng cho ngài một bát cơm trứng cá, e là cũng không kịp.”
Phạm Nhàn cũng không khách sáo, bắt đầu tấn công đồ ăn trong hộp. Làm thần tử, khi Hoàng đế không có mặt mà đã ngồi vào Ngự Thư phòng là tội đáng chém đầu, ăn uống bên trong mà không xin ý chỉ càng là đại bất kính, chỉ có điều y đã được đặc cách ban ý chỉ từ lâu nên ngồi rất yên ổn, ăn rất an tâm.
Đới công công đứng bên cạnh mỉm cười thầm nghĩ, Tiểu Phạm đại nhân sao lại là thần tử bình thường! Chợt nghĩ đến tin tức gần đây lan truyền khắp thiên hạ, trong lòng Đới công công nóng ran. Tiểu Phạm đại nhân lập được công trạng hiển hách cho Khánh Quốc, không biết Hoàng đế bệ hạ sẽ thưởng thế nào, lý do vị thái giám đầu này hừng hực như lửa, tất cả vì hắn biết vận mệnh của mình một nửa nằm trong tay Hoàng đế bệ hạ, một nửa còn lại gắn bó hoàn toàn với Tiểu Phạm đại nhân.
Cả cuộc đời hắn ở trong cung luôn thuận buồm xuôi gió, cho đến khi Phạm Nhàn xuất hiện hắn mới gặp vận xui xẻo, sau đó lại hồi phục. Trong biến loạn kinh đô, hắn đã cống hiến rất lớn, nên bây giờ đã thành phó thủ lĩnh thái giám, địa vị cao hơn thời ở trong cung Thục Quý phi rất nhiều.
Thỉnh thoảng Đới công công nghĩ lại rồi rùng mình sợ hãi, nếu cứ mãi ở trong cung của Thục Quý phi, chắc giờ mình đã thành người trong lãnh cung, thậm chí đã chết từ lâu. Nghĩ vậy, hắn liếc nhìn phía sau qua khóe mắt. Vị tiểu thái giám đi theo hắn, trước đây cũng là tâm phúc trong Ngự Thư phòng, chỉ tiếc sau này phục vụ chủ nhân Đông Cung nên địa vị sa sút thê thảm.
Phạm Nhàn đặt đũa xuống, nói vài câu ôn hòa với Đới công công rồi chậm rãi nhìn về phía sau, thấy Hồng Trúc dù càng trầm ổn nhưng mụn trứng cá vẫn rõ trên mặt, bình tĩnh nói: “Ngươi còn chưa chết, khiến bản quan hơi bất ngờ.”
Hồng Trúc cung kính thi lễ với Phạm Nhàn, đáp: “Bẩm Tiểu Công gia, nô tài may mắn được thánh ân, năm trước mới rời khỏi lãnh cung.”
“Sau này nhớ tận tâm hầu hạ bệ hạ.” Phạm Nhàn nói một câi không nồng nhiệt cũng không lạnh nhạt rồi im lặng.
Đới công công thấy tâm trạng y không tốt, vội nịnh hót vài câu rồi dẫn Hồng Trúc rời Ngự Thư phòng, thầm nghĩ trong cung luôn có tin đồn Tiểu Hồng công công và Tiểu Phạm đại nhân không hợp nhau, năm xưa chính là Tiểu Phạm đại nhân đá hắn sang Đông Cung, hôm nay xem ra quả thế.
Trong lòng Đới công công lạnh lùng cười ba tiếng, nghĩ thâm Hồng Trúc này ngày trước có cả Hồng lão công công che chở mà vẫn không địch lại Tiểu Phạm đại nhân từ ngoài cung nhòm vào, nay Hồng lão công công đã mất, vị trí của Hồng Trúc trong cung đã rất lúng túng.
Đới công công hoàn toàn không chú ý, lúc rời Ngự Thư phòng, Phạm Nhàn và Hồng Trúc liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy quan tâm thân thiết, sau đó nhẹ gật đầu một cái, người khác khó mà phát hiện.
Trong Ngự Thư phòng yên tĩnh, Phạm Nhàn lẳng lặng sắp xếp lại suy nghĩ. Việc Hồng Trúc thoát khỏi lãnh cung là chuyện đương nhiên, thằng nhóc này luôn được các quý nhân trong cung yêu mến, trong vụ phản loạn Hồng Trúc hoàn toàn không hay biết điều gì, bổ nhiệm là chuyện thường. Tất nhiên, Phạm Nhàn cũng thông qua nhiều cầu nối, bỏ chút sức lực ra giúp Hồng Trúc.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑