๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chuyện này... sau hẵng bàn." Hoàng đế nhíu mày, rõ ràng có phần động lòng trước đề nghị của Phạm Nhàn, nhưng phần nhiều vẫn là... chưa yên tâm.
"Thần không muốn vào Môn Hạ Trung Thư đâu." Phạm Nhàn đột nhiên lầm bầm, "Ngày nào cũng ở cùng mấy lão già, chán muốn chết."
Hoàng đế bật cười, nói: "Hà đại nhân bây giờ cũng trong Môn Hạ Trung Thư Môn hạ mà, hắn cũng là người trẻ tuổi thôi."
Đương nhiên Hoàng đế sẽ không để Phạm Nhàn bỏ qua quyền lực Giám Sát viện mà vào Môn Hạ Trung Thư, phá vỡ sắp đặt tương lai của mình đối với Khánh Quốc. Chỉ có điều nghe Hoàng đế nói vậy, Phạm Nhàn lại nhớ tới gương mặt đáng ghét của vị đại thần hằng ngày rình rập Nhược Nhược bên ngoài Đạm Bạc y quán quán, Y cười lạnh một tiếng: "Nếu bệ hạ thực sự muốn thưởng cho thần, thần xin được thưởng hai chiếu chỉ."
Về việc ban hôn, Phạm Nhàn và Hoàng đế đã chiến tranh lạnh nửa năm trời, giờ Phạm Nhàn mới lên tiếng, Hoàng đế đã hiểu ý, thầm nghĩ thằng nhãi nhà ngươi dám cậy công cầu ân à? Sắc mặt lập tức cau có.
"Một chiếu chỉ cho Nhược Nhược, một chiếu chỉ cho Nhu Gia." Phạm Nhàn hạ giọng nói: "Xin Hoàng đế bệ hạ cho phép các cô nương ấy tự lựa chọn phu quân."
Hoàng đế lạnh lùng nhìn y, một lúc lâu sau mới nói: "Việc Nhu Gia, trẫm chuẩn tấu cho ngươi! Nhưng việc hôn nhân của muội muội ngươi, trẫm không cho phép!"
Phạm Nhàn làm bộ tức giận, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh. Y biết Hoàng đế cố chấp trên vấn đề này, là vì muốn dùng nó để đè bẹp y hoàn toàn. Trừ phi y chủ động nhún nhường, cầu xin với tấm lòng quân thần, với tình phụ tử, nếu không Hoàng đế sẽ không bao giờ từ bỏ ý định này.
Đây là giận dỗi, lại không chỉ đơn thuần là giận dỗi. Hoàng đế muốn nắm chặt Phạm Nhàn, khiến y phải hoàn toàn cúi đầu trước mặt mình. Bởi vì Hoàng đế luôn cảm nhận rõ ràng, đứa con trai này quá khác biệt so với những đứa con trai khác, mang quá nhiều dấu ấn của mẫu thân.
Mấy đứa con trai đã khuất bề ngoài tuy vô cùng cung kính với mình, nhưng bên trong lại đang nghĩ đến những chuyện tồi tệ không bằng heo chó. Còn An Chi thì từ nội tâm toát lên vẻ không chịu nghe lời. Dù Hoàng đế đánh giá cao "Xích Thành" của Phạm Nhàn, nhưng vẫn muốn biến nó thành "Xích Trung".
"Chuyện này không cần bàn thêm." Hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẽ cười nói: "Chỉ một ý chỉ của Nhu Gia mà bảo là đủ đền đáp công lao ngày hôm nay của ngươi, thật ra cũng hơi khó nói. Có điều ... Trẫm nhớ bây giờ ngươi vẫn chỉ là Đề ti Giám Sát viện?"
Trong lòng Phạm Nhàn chợt động, biết trò vui đã đến nhưng vẫn giữ vẻ mặt mơ hồ.
"Dù sao lão chó già Trần Bình Bình kia cũng bỏ mặc mọi việc, ngươi cứ trực tiếp kế nhiệm Viện trưởng đi, cũng để lão già đó nghỉ ngơi thật tốt." Hoàng đế khẽ nhìn y chế nhạo, nói: "Hai mươi tuổi đầu, trẫm cho ngươi nhậm chức Viện trưởng Giám Sát viện, coi như trẫm hậu đãi, ngươi còn không mau tạ ân?"
Quả thật Phạm Nhàn chỉ là Đề ti Giám Sát viện, nhưng nhiều năm qua, dưới sự đào tạo và uỷ quyền của Trần Bình Bình, y đã hoàn toàn nắm vững Giám Sát viện, có khác gì Viện trưởng đâu? Hoàng đế giờ lại chỉ dùng một chức vụ đương nhiên sẵn có để đổi lấy công lao Đông Di của y, bịt miệng ý định phá hôn, thật quá hẹp hòi.
Khóe môi Phạm Nhàn giật giật vài cái, dường như tức giận muốn nói lời gì đó bất kính, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế, làm lễ sơ sài rồi cáo lui. Hoàng đế trong Ngự Thư phòng mỉm cười, cũng không để bụng đến thái độ vô lễ của con trai.
o O o
Đêm hôm đó, Phạm Nhàn lập tức về phủ, không vội làm việc tiếp theo, bởi qua cuộc đối thoại trong Ngự Thư phòng, tâm trạng y đã nhẹ nhàng hơn. Dù sao vị Hoàng đế dường như toàn năng kia cũng không thể nắm hết mọi diễn biến nhỏ trong thiên hạ, và trong cuộc so đấu tính khí, hắn lại chiến thắng thêm một lần.
Ngồi bên giường, ngâm hai chân trong nước nóng, xua tan bớt mệt mỏi. Lâm Uyển Nhi mặt mày uể oải, tựa vào vai y than: "Về cũng chẳng thông báo, nhà không chuẩn bị gì cả, hạ nhân đều ngủ rồi, chàng lại không chịu gọi họ dậy."
"Ở vài ngày thôi, ta còn phải đi Đông Di thành chủ trì công việc." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nắm tay thê tử, mỉm cười nói: "Bận quá không có cách nào khác."
"Thật không biết ai đặt cho chàng cái tên này." Lâm Uyển Nhi ngáp một cái, là nữ nhân đã sinh con nhưng trên mặt vẫn còn vẻ ngây thơ khó tẩy sạch, đặc biệt là hai gò má tròn tròn khiến Phạm Nhàn vui thích.
Y nhẹ nhàng vuốt má thê tử, cười nói: "Ngoài người đó ra, ai lại đặt cái tên vô vị thế này chứ."
"Sao hôm nay chàng hứng thú đến thế?" Lâm Uyển Nhi bỗng kêu lên một tiếng.
Phạm Nhàn đắc ý nói: "Hôm nay xin được chức quan tốt, ngày mai bản đại nhân sẽ rời thành vào viện đuổi người đi!"