๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chiếc giường lớn phía sau Phạm phủ vẫn mềm mại như thường, đôi trẻ con ngày thường được chiều chuộng như tiểu tổ tông, giờ cũng đang được các ma ma chăm sóc, yên giấc ngủ say, không ai làm phiền những chủ nhân phòng. Nhưng Phạm Nhàn thật sự buồn ngủ, chỉ nói vài câu với Uyển Nhi rồi lăn ra ngủ, hai chân còn ngâm trong nước nóng. Lâm Uyển Nhi thở dài, đứng dậy khoác áo mỏng rồi bắt tay vào việc tiếp theo.
Kinh đô đêm khuya yên bình, phần lớn mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có vị Hoàng đế bệ hạ cần mẫn của chúng ta vẫn đang duyệt tấu chương từ bảy châu quận. Tuy các tấu chương đã qua hai lượt Môn Hạ Trung Thư, nhưng Hoàng đế vẫn tỉ mỉ xem xét mọi việc trong thiên hạ, cho nên lượng công việc rất nhiều.
Ngọn đèn trong Ngự Thư phòng không hề rung động nhưng cửa bỗng rung chuyển, Diêu thái giám dẫn theo một thái giám mặt mày giản dị, không cần báo cáo đã bước thẳng vào Ngự Thư phòng.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn hai người, cau mày hỏi: "Điều tra ra được gì?"
Hồng lão thái gia đã chết trên Đại Đông sơn, Hầu công công tử vong trong vụ tập kích hoàng cung ở kinh đô, nay thái giám trong cung đình đều do Diêu thái giám nắm giữ. Lực lượng của cung đình tuy không lớn nhưng vì địa vị đặc biệt nên khả năng cũng không thể xem thường. Ngoài bảo vệ cung điện, trách nhiệm quan trọng nhất là Hoàng đế bí mật kiểm soát Giám Sát viện thông qua bọn họ.
Đây cũng là bộ nội vụ khiến các quan Giám Sát viện ngày đó cực kỳ đau đầu.
Chẳng qua do có Trần Bình Bình, tai mắt của cung đình trong Giám Sát viện cũng khiêm tốn, không thể phát huy hiệu quả gì lớn. Hơn nữa sau này Hoàng đế còn yêu cầu Đô Sát viện đấu với Giám Sát viện, nên nhiều người quên mất cung đình còn có một chức năng như vậy.
Diêu thái giám không dám nói gì, tiếp nhận hai quyển sách từ tay một thái giám mặt mày giản dị, đặt lên bàn trà phía trước Hoàng đế. Hồ sơ rất mỏng, nội dung bên trong chắc chắn không nhiều, nhưng Hoàng đế liếc qua vài lần, sắc mặt hơi thay đổi rồi lập tức bình thường trở lại.
Nhưng sự thay đổi rất nhỏ ấy cũng khiến trái tim Diêu thái giám rơi vào băng giá. Bệ hạ cho dù Đông Sơn sụp đổ trước mặt cũng vẫn bình tĩnh, dù hai Đại tông sư vây công cũng vẫn tự nhiên. Nhưng chỉ vì tờ giấy mỏng kia mà sắc mặt ngài thay đổi, có thể thấy nội dung trên đó tác động mạnh đến tâm thần của ngài.
Nội dung trên giấy không liên quan đến vụ ám sát Huyền Không tự, chỉ là phần sau đó. Nội dung cung đình bắt tay vào điều ta trong hai năm qua là hướng đi của những chiếc nỏ thủ thành mà Bính phường Nội Khố sản xuất mùa đông năm ấy.
Những nỏ thủ thành ấy suýt giết chết Phạm Nhàn trong sơn cốc ngoại thành. Sau đó Hoàng đế và Phạm Nhàn phát hiện ra thủ phạm là Tần gia, nhưng những nỏ thủ thành đó lại mang số hiệu của Định Châu quân.
Hoàng đế rời mắt khỏi hồ sơ, im lặng rất lâu không nói một lời, có vẻ cũng không hiểu rõ vụ việc. Ngày ấy, với tư cách quân vương và phụ thân, ngài không kìm được phẫn nộ trước vụ ám sát Phạm Nhàn, nhưng điều tra mãi không ra manh mối gì cả. Cho đến hôm nay, cung đình cổ cực tìm hiểu mới phát hiện ra phía sau vụ án còn có bóng dáng một người ngồi xe lăn.
Hoàng đế vừa kinh ngạc vừa khó hiểu. Ngay cả người như ngài cũng không rõ tại sao lúc đó lão chó già kia lại làm thế.
Hơn nữa rõ ràng An Chi không biết chuyện này, bằng không tối nay đã không phải vòng vo tìm lối thoát cho lão chó già kia. Hoàng đế day day mi tâm phát lạnh, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lật quyển sách khác lên xem qua rồi hỏi: "Vị kia của Bắc Tề cũng đi Đông Di à?"
"Vâng." Nhân viên điều tra cung đình vẻ mặt chất phác kia cung kính nói: "Đạm Bạc công bắt Hoàng đế Bắc Tề vào trong nhà tranh, sau đó còn bí mật gặp gỡ trên bờ biển, cụ thể đã nói gì thì thuộc hạ không tra ra được."
Phạm Nhàn chưa từng bẩm báo chuyện này với Hoàng đế. Hoàng đế nhìn tờ giấy ghi lại mọi hành động của Phạm Nhàn ở Đông Di, lông mày dần u ám, một lúc sau mới nói: "Còn gì nữa?"
"Thanh đao xuất hiện trong Thanh Châu thành thực sự do Bính phường sản xuất, nhưng là mẫu thử nghiệm chưa đưa vào quân đội, nên không thể rò rỉ từ đó.” Thái giám tướng mại giản dị tiếp tục nói: “Tổng cộng có ba thanh đao đó, cuối cùng bọn nô tài chỉ lấy được một thanh, theo chỉ thị của bệ hạ đã được gửi đến Tiểu Phạm đại nhân để cảnh tỉnh.”
“Có vẻ như người thảo nguyên kia đã cướp đi hai thanh đao còn lại, để che đậy điều gì đó cho Đạm Bạc công."
"Bọn nô tài vẫn theo dõi việc buôn lậu của Hạ Minh Ký và nhị thiếu gia Phạm gia, đều là mặt hàng dân sinh, không thể là nguồn gốc của những thanh đao ấy."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑