๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Vấn đề là, ngươi vẫn chưa thuyết phục được ta, tại sao ta phải buông tay." Ánh mắt Trần Bình Bình rất thú vị.
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Hoàng đế bệ hạ đã bắt đầu điều tra vụ mưu sát trong sơn cốc và sự kiện Huyền Không miếu, một ngày nào đó người sẽ nghi ngờ ngươi, dù không có bằng chứng nào nhưng việc này luôn tiềm ẩn nguy cơ... Hơn nữa, ngươi biết sau khi chết rất nhiều người trong cung Hoàng đế bệ hạ đã thay đổi tính cách rất nhiều. Nếu là trước đây, chỉ cần hơi nghi ngờ là Hoàng đế bệ hạ sẽ dùng thủ đoạn lôi đình, nhưng hiện giờ người vẫn chưa làm thế."
Điều này cũng đúng, Giám Sát viện là một trong những lực lượng Hoàng đế bệ hạ coi trọng nhất, lòng tin của ngài dành cho Trần Bình Bình cũng rất hiếm có. Nếu ngày nào đó ngài phát hiện Trần Bình Bình có ý đồ khác, Hoàng đế bệ hạ ngày xưa đã nổi giận từ lâu.
"Chủ đề này chúng ta từng bàn qua." Trần Bình Bình gật đầu: "Hoàng đế bệ hạ vẫn còn tình cảm với ta, dù có nghi ngờ cũng không nỡ trực tiếp ra tay, người muốn... đợi ta chết già ."
"Phải rồi. Vấn đề là ngươi vẫn sống mãi không chết." Phạm Nhàn cười nói: "Không chết cũng được, nhưng trái tim ngươi vẫn không chết. Vì thế ta chỉ biết mời ngươi rời khỏi kinh đô, về quê tìm tình yêu đầu."
Trần Bình Bình cười mắng vài câu, đột nhiên hỏi: "Nếu ta không lui, ngươi sẽ làm gì?"
"Ta sẽ động thủ." Phạm Nhàn trầm ngâm rồi nói: "Dù phải làm cho Giám Sát viện hỗn loạn tới không thể tả, ta cũng phải đánh ông xuống."
"Với lý do gì?"
"Tất nhiên là vì ta tra ra sau vụ mưu sát trong sơn cốc có bóng dáng của Trần Viện trưởng, ta là hoàng tử, lại sắp làm Viện trưởng Giám Sát viện, ôm mối hận ra tay, muốn đẩy ngươi vào chỗ chết." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Cho dù cuối cùng ta có đánh bại được ngươi hay không, Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ nghĩ rằng, hóa ra ta cũng tự mình tra ra chuyện này, nên sẽ để ta ra tay rồi ban chiếu chỉ đuổi ngươi ra khỏi kinh đô. Một mặt thỏa mãn ý định của ta, một mặt bảo toàn tính mạng của ngươi, toàn vẹn tình cảm giữa hai người."
Khóe lông mày bạc phơ của Trần Bình Bình nhướn lên: "Nghĩa là ngươi cũng dùng chuyện này để thuyết phục Ngôn Băng Vân?"
Phạm Nhàn gật đầu.
"Dùng mối thù không tồn tại để che đậy nguy hiểm thực sự bên trong." Trần Bình Bình suy nghĩ rất lâu rồi gật đầu: "Bây giờ ngươi tiến bộ nhiều lắm rồi."
Phạm Nhàn mỉm cười: "Ta suy nghĩ cả tháng, lại biết triều đình bắt đầu điều tra chuyện sơn cốc, nên mới nảy ra ý nghĩ lợi dụng điểm này."
Trần Bình Bình mệt mỏi cười khẽ, ông hiểu Phạm Nhàn đang lo lắng điều gì, và tại sao phải làm nhiều công sức như vậy để ép ông rời khỏi kinh đô. Giống như nỗi cảm động trong lòng Phạm Nhàn lúc nãy, vị lãnh đạo đặc vụ cô độc cả đời này bỗng thấy trái tim mình ấm áp hơn rất nhiều.
"Ta đồng ý sẽ rời khỏi kinh đô." Trần Bình Bình vỗ nhẹ lên tay Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn vui mừng khôn xiết, cười nói: "Chuyện này chắc chắn không có vấn đề gì. Hai lần suýt chết dưới tay ngươi ở Huyền Không miếu và trong sơn cốc, dù triều đình tìm ra manh mối gì cũng chỉ là lý do để ngươi ra đi mà thôi."
"Lúc đó, ngươi ngồi xe lăn lao vào Trần Viên, quát tháo ta, cũng thú vị lắm đấy." Trần Bình Bình mỉm cười nói.
Phạm Nhàn lắc đầu cười. Khi đó y thực sự không hiểu tại sao Trần Bình Bình lại làm những chuyện đó. Chỉ sau khi được Trưởng công chúa chỉ ra, y mới thấu hiểu ông muốn gì, và tại sao lại cẩn thận chuẩn bị từng bước để cắt đứt quan hệ với y.
"Vụ huyết án ở Thái Bình biệt viện năm xưa là do Tần Nghiệp gây ra phải không?" Phạm Nhàn bỗng nhiên lên tiếng.
Trần Bình Bình liếc nhìn y, lạnh nhạt nói: "Tần Nghiệp chỉ là con chó của Hoàng đế bệ hạ."
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Cuối cùng Tần gia phải làm phản chính là vì sự tồn tại của ta?"
"Đương nhiên, ngươi là con trai của Diệp Khinh Mi." Trần Bình Bình cười nói: "Con chó già Tần Nghiệp bị Hoàng đế bệ hạ che giấu bao năm nhưng vẫn hiểu rõ tâm ý của người. Nếu Hoàng đế bệ hạ có ý định trọng dụng ngươi, chắc chắn sẽ không cho ngươi biết chuyện xưa... Tần Nghiệp chính là sơ hở duy nhất còn sống sót trong câu chuyện đó."
"Hoàng đế bệ hạ muốn nâng đỡ ngươi lên cao, muốn bảo toàn tình cảm cha con các ngươi, thế thì nhất định phải bịt miệng Tần Nghiệp." Trần Bình Bình bình tĩnh nói: "Vì vậy Tần Nghiệp buộc phải phản."
Trước đây Trần Bình Bình nhất quyết không chịu nói rõ những chuyện này với Phạm Nhàn, nhưng đến hôm nay, tiếp tục che giấu cũng không cần thiết nữa, không muốn lôi kéo Phạm Nhàn vào vũng bùn năm xưa.
"Quả thật như vậy." Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, không khí ấm áp mùa xuân chui vào phổi y nhưng lại như đốt cháy cả lồng ngực. Cho dù đoán trước những chuyện này, nhưng nghe Trần Bình Bình thừa nhận, y vẫn khó kiềm chế cảm giác bị thiêu đốt.