๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ba năm trước ngươi đã hỏi lý do Tần gia phản loạn." Trần Bình Bình đột nhiên nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt hứng thú, hỏi: "Với tầm nhìn của ngươi, không thể thấy xa được như vậy. Ai gợi ý cho ngươi? Phạm Kiến?"
"Cha ta chưa bao giờ nói những chuyện này với ta." Phạm Nhàn cười khổ: "Là Trưởng công chúa."
Nghe cái tên này từ miệng Phạm Nhàn, Trần Bình Bình im lặng, mắt nhìn ra cửa sổ, lãnh đạm nói: "Nha đầu điên này cũng là nhân vật phi phàm, hoàn toàn không biết chuyện xưa nhưng chỉ từ những chi tiết nhỏ nhặt mà đoán ra được quá khứ, thật đáng nể."
"Lúc kinh đô nổi loạn, có phải ngươi và Trưởng công chúa có liên hệ?" Phạm Nhàn hỏi ra một nghi vấn đã giấu kín lâu. Bởi phản ứng của Giám Sát viện lúc đó thật kỳ lạ, cho dù là theo kế hoạch của Hoàng đế bệ hạ, sai Trần Bình Bình dụ dỗ phe phản loạn trong thành, nhưng ứng phó của Trần Bình Bình cũng quá kỳ quặc, nhất là phe Trưởng công chúa dường như chẳng hề chú ý động thái của Giám Sát viện.
"Không có." Trần Bình Bình nhắm hai mắt nói: "Nhiều việc không cần liên hệ, chỉ cần đoán ý nhau là đủ. Mưu kế tuyệt diệu nhất chỉ cần một ý tưởng lóe lên, hoàn toàn bất ngờ, tâm ý hai bên gặp nhau... Một khi ghi trên giấy sẽ mất phần vi diệu đó."
"Về những chuyện này, ngươi nên học hỏi ở nhạc mẫu đã khuất của ngươi." Trần Bình Bình mở mắt, mỉm cười nói.
Phạm Nhàn cười khẽ, gật đầu.
Trần Bình Bình đột nhiên hỏi nhỏ: "Giờ ngươi đã biết đủ nhiều, vậy sau này định làm gì?"
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta không biết."
Trần Bình Bình khẽ thở dài, hơi thất vọng.
"Có bằng chứng không?" Giọng Phạm Nhàn hơi run: "Dù chỉ một chút..."
"Nhiều việc trên đời không cần bằng chứng, chỉ cần ý định trong lòng. Cách đây vài năm ta mới xác định được ý định trong lòng người ấy, và kiên định ý định của bản thân."
Lời nói Trần Bình Bình nói có phần tương đồng với kiếm đạo của Tứ Cố Kiếm: "Ngày xưa đại quân chinh phạt Tây Vực, Hoàng đế bệ hạ ở gần Định Châu, cha ngươi cũng theo hầu trong quân, lúc này đại quân Bắc Tề đột ngột tiến về phía nam, ta dẫn Giám Sát viện đi lên Yến Kinh..."
"Diệp Trọng cũng bị điều đến đội hậu quân trong đại Tây Chinh quân." Trần Bình Bình chỉ lạnh nhạt nói ra một sự thật: "Quan trọng nhất là, lúc đó mẹ ngươi mới sinh ngươi không lâu, đang trong giai đoạn suy yếu sau sinh."
Hai hàng lông mày của Phạm Nhàn dần nhíu lại, hỏi: "Ngũ Trúc thúc đâu? Ta vẫn không hiểu tại sao thúc ấy lại rời khỏi mẹ ta."
"Có người từ Thần Miếu tới." Trần Bình Bình mỉm cười nói: "Sứ giả xuất hiện trên đại lục... Mặc dù ta không rõ mẹ ngươi đến từ đâu, nhưng ta đoán được bà ấy và Ngũ Trúc luôn có liên hệ với Thần Miếu, hơn nữa Ngũ Trúc rất coi trọng mọi việc liên quan đến Thần Miếu."
"Người từ Thần Miếu đến không chỉ một lần, ta biết ít nhất là hai lần. Mỗi lần họ đến, Ngũ Trúc lại giết đi một lần." Trần Bình Bình thở dài: "Vào thời điểm đó, có lẽ chỉ có người Thần Miếu mới đe dọa được mẹ ngươi, Ngũ Trúc kiên quyết không cho phép họ lại gần mẹ ngươi trong vòng trăm dặm."
"Vì vậy Ngũ Trúc rời đi."
"Nhưng mẹ ngươi vẫn chết."
"Chết dưới tay... người nhà mình."
Trần Bình Bình nở nụ cười kỳ lạ, cách phát âm ba chữ "người nhà mình" vô cùng nặng nề.
Phạm Nhàn cũng bật cười, rất chăm chú rồi đứng dậy vỗ vai Trần Bình Bình: "Ta đã đoán trước những chuyện này, nhưng nghe từ miệng ngươi mới thấy là thật. Thôi, đừng nghĩ những chuyện này nữa."
Trần Bình Bình cười hỏi: "Cái rương vẫn còn trong tay ngươi? Ngũ Trúc ở đâu?"
Phạm Nhàn cười khẽ, một lúc sau nói: "Cái rương không còn, Ngũ Trúc thúc có việc phải đi rồi."
Trần Bình Bình ừ một tiếng, lại một lần nữa không che giấu vẻ thất vọng trước mặt Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn đột nhiên hỏi nhỏ: "Ngươi biết... cái rương ở trong tay ta à?"
"Cha ngươi cũng biết đấy." Trần Bình Bình nói: "Cho nên cha ngươi mới giả vờ không biết."
Sắc mặt Phạm Nhàn hơi đổi, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được nỗi kinh ngạc trong lòng. Nghĩ đến người cha già đã lặng lẽ làm biết bao điều cho mình, trong lòng y dấy lên chút hoài niệm. Y lại vỗ vai bờ gầy của Trần Bình Bình, cười nói: "Ngươi bảo ta học tập Trưởng công chúa đã khuất, nhưng ta thấy ông nên học theo cha ta còn sống, biết buông bỏ, biết lui về."
Y đặt hai tay lên vai Trần Bình Bình, khẽ siết lại: "Để ta lo chuyện sau này."
Trần Bình Bình mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ nghĩ bụng với tính cách của cậu nhóc này, chắc còn phải tiếp tục xem xét, chịu đựng, nhưng lại không biết sẽ xem xét đến bao giờ, chịu đựng đến lúc nào. Thế gian này, người mang số phận bi thương thì nhiều, nhưng hiển nhiên Phạm Nhàn là loại người bi thương nhất.
Nghĩ vậy, Trần Bình Bình bỗng thấy hai mươi năm qua bản thân và Phạm Kiến vất vả chăm sóc Phạm Nhàn không uổng công. Dù sao Phạm Nhàn cũng lớn lên khỏe mạnh, trưởng thành nhanh chóng... dường như chỉ trong một đêm.