๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng sau đó, Phạm Nhàn đã từng vào trong cùng Ngũ Trúc thúc, tìm thấy đạn súng ngắm trong mật thất, còn rong chơi một hồi lâu, hoàn toàn không để thị vệ hoàng gia vào trong mắt.
Phạm Nhàn híp mắt lại, ánh mắt nhìn qua làn nước trong veo, lại như muốn xuyên thấu bức tường màu xám nhạt của Thái Bình biệt viện, thấy rõ mọi thứ bên trong.
Nhưng bên trong không có mộ.
Điều này Phạm Nhàn đã xác thực. Phụ thân từng âm thầm nói với y rằng mộ phần của Diệp Khinh Mi ở một nơi hẻo lánh, sau đó chỉ rõ là trong biệt viện, nhưng thực tế lại không có. Ban đầu Phạm Nhàn nghĩ là ở trong cung, nhưng hoàng cung cũng không có, chỉ có một bức họa vẽ một thiếu nữ mặc áo vàng.
Tất nhiên Diệp Khinh Mi đã không còn ở thế gian này, cô an táng ở đâu cũng chẳng quan trọng. Nhưng đôi lúc Phạm Nhàn vẫn nghĩ đến một vấn đề, liệu có phải Hoàng đế không dám đối diện với linh hồn kia dưới lòng đất kia hay không?
Phạm Nhàn ngồi xuống bên bờ sông, vén vạt trường sam lên đầu gối, xếp ngay ngắn cẩn thận, nghiêm túc nói: "Ta ở đây suy nghĩ một số việc, đừng để ai đến làm phiền ta."
"Vâng, đại nhân." Mộc Phong Nhi và mấy vị thân tín trong Khải Niên tiểu tổ đồng thanh đáp lời, dẫn theo lực lượng hộ vệ Tứ Xử lùi sâu vào rừng trúc, lui mãi cho đến khi Phạm Nhàn không thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng không thể nhìn thấy bên sông.
Không để ai làm phiền, tất nhiên cũng bao gồm những thuộc hạ này. Đám người Mộc Phong Nhi biết rõ tâm tư của Phạm Nhàn, chỉ có điều hơi khó hiểu về tâm trạng đại nhân lúc này. Bọn họ lui vào nơi xa xăm, cảnh giác quan sát động tĩnh chung quanh, ngăn chặn tiếng động, trong lòng thầm đoán suy nghĩ của đại nhân.
Trạch viện bên kia sông là nơi ở cũ của nữ chủ nhân Diệp gia, đây là điều mọi người ở kinh đô lâu năm đều biết. Còn vị nữ chủ nhân Diệp gia ấy chính là mẫu thân ruột thịt của Tiểu Phạm đại nhân, điều này cả thiên hạ đều đã biết. Hôm nay Tiểu Phạm đại nhân chọn nơi này để yên tĩnh suy nghĩ, chắc chắn là những việc cực kỳ khó khăn, cực kỳ quan trọng.
o O o
Không biết đã ngồi bao lâu, cảnh sắc hai bên bờ sông như rừng tùng, trúc xanh, tường xám, nước trong dòng sông, rêu đá, lá trôi, tất cả phong cảnh dường như đã nhìn thấu suốt, trở thành một trò đùa. Phạm Nhàn mới cảm thấy mình ngồi mỏi mệt, tảng đá dưới mông bỗng trở nên sắc nhọn, đâm vào hơi đau đớn.
Y đứng dậy, phủi bụi trên người, nhíu mày lắc đầu, nhưng không lập tức rời đi, mà tiến về phía bờ sông hai bước, cúi xuống múc lấy một vốc nước lạnh, vảy lên mặt, như muốn làm dịu cơn nóng bừng bừng trên khuôn mặt.
Lúc đó, một chiếc khăn tay duỗi ra từ bên cạnh, dường như muốn lau khô những giọt nước trên mặt y.
Phạm Nhàn chẳng hề ngạc nhiên, nhận lấy khăn tay, lau lung tung trên mặt rồi nhúng vào nước sông, vắt ướt lạnh rồi mới mỉm cười trao trả lại, nói: "Muội sợ nắng nhất, lau mặt mát một chút đi."
Phạm Nhược Nhược mặc một bộ y phục trắng muốt, mỉm cười nhận lấy chiếc khăn tay ướt từ trong tay huynh trưởng, cẩn thận lau sạch tai và hai gò má, có vẻ như cô vội vã đến, ngày thường mặt lạnh như băng giờ hồng hào ửng đỏ.
"Sao muội lại đến đây?" Phạm Nhàn quay người đi về phía bờ sông, rất tự nhiên vươn tay ra đỡ muội muội, sợ cô vấp ngã.
Không ngờ, Phạm Nhược Nhược không để ý bàn tay vươn ra của huynh trưởng, đã bước đi trước. Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, cười nói: "Xem ra năm đó Khổ Hà đã dạy muội tốt, chỉ học có bấy lâu mà thân thể đã khá hơn rất nhiều."
Phạm Nhược Nhược mỉm cười, không trả lời câu hỏi ấy, mà đáp lại câu nói trước của Phạm Nhàn: "Sao tối qua ca ca mới về mà giờ đã chạy ra ngoài hôm nay? Có người trong kinh tìm huynh có việc gấp, tẩu tẩu vào cung rồi, mọi người bị làm phiền đến mức khó xử phải tìm đến y quán hỏi thăm. Muội đến Nhất Xử hỏi thăm mới biết ca ca ra khỏi thành. Muội chuẩn bị đi Trần Viên nhưng gặp Mộc Phong ở ngã ba nên biết chắc ca ca ở đây, bèn xuống xe tìm tới."
Ngày hôm nay Phạm Nhàn đến Trần Viên, người trong viện chắc chắn không biết, dù sao y cũng không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt ấy, hỏi: "Chuyện gì mà tìm ta gấp thế?"
Hai huynh muội vừa nói chuyện vừa ngồi xuống, giống như năm năm trước, nhìn về phía xa bên kia sông.
"Cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua đã lâu không gặp ca ca nên nhớ mong." Phạm Nhược Nhược nở nụ cười nhẹ nhàng. Thực ra nếu người kia đến tìm tiểu thư nhà họ Phạm, chắc chắn có chuyện cực kỳ quan trọng, chỉ có điều cô gái thông minh này nhận ra hôm nay huynh trưởng lại đến Thái Bình biệt viện tĩnh tâm, chắc hẳn trong lòng y đang có nỗi phiền muộn lớn hơn, cho nên cô không muốn chuyện quan trường làm phiền đến y.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑