๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn nghĩ bây giờ trên quan trường Khánh Quốc cũng chẳng có chuyện lớn gì, bật cười lắc đầu, nói: "Nếu không phải chuyện trọng đại, muội ở lại ngồi với ta cũng được, ta chán ngồi một mình lắm rồi."
Lần này ngồi được nửa canh giờ. Trong lòng Phạm Nhàn có nhiều suy nghĩ nên không muốn nói ra, chỉ cảm thấy có muội muội hoàn toàn tin tưởng mình ngồi bên cạnh, quả thực khiến tâm trạng ổn định hơn. Còn Phạm Nhược Nhược không có suy nghĩ gì khác, trong lòng chỉ lặng lẽ nghĩ thầm, chỉ cần được ngồi yên bên ca ca là tốt rồi.
Một lúc sau, mặt trời đã lên cao, chiếu xuyên qua ngọn trúc, chậm rãi dịch xuống phía tây, ánh sáng nhạt dần thành vô số cái bóng lung linh trên khuôn mặt hai huynh muội. Đôi mắt Phạm Nhàn chợt bị ánh nắng chói lóa một cái, nhịn không được dụi mắt, thở dài.
Phạm Nhược Nhược rung động trong lòng, nghe ra trong tiếng thở dài ấy chất chứa quá nhiều khổ não, oán hận, bất đắc dĩ và nặng nề. Cô cúi đầu xuống, suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Có tâm sự gì trong lòng, nói ra có lẽ sẽ nhẹ bớt."
Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: "Mẹ ruột của họ Diệp gia tên Khinh Mi."
Phạm Nhược Nhược giật mình, ngước nhìn y, thầm nghĩ trên đời này chắc chỉ mình cô là một trong số ít người biết bí mật này sớm nhất. Tại sao giờ đây huynh trưởng lại nhắc lại? Nhưng cô hiểu chắc Phạm Nhàn nhất định còn điều muốn nói nên chỉ ừ nhẹ rồi im lặng lắng nghe.
"Năm đó ta dẫn muội đến đây, cúng tế cách con sông, là tạ ơn mẫu thân đã ban cho ta thân xác này, cho phép ta sống trên cõi đời này." Phạm Nhàn lặng lẽ nói: "Hôm nay trở lại đây, ta lại muốn tạ ơn những điều mẫu thân đã làm khi còn sống, cám ơn mẫu thân để lại quá nhiều điều tốt đẹp cho con trai mình, mang đến cho bá tánh thiên hạ càng nhiều khả năng, càng nhiều lựa chọn."
Phạm Nhược Nhược im lặng ngồi bên cạnh lắng nghe.
"Suốt đời này, ta chưa từng nhìn thấy dung nhan của mẫu thân, chưa từng nghe giọng nói của mẫu thân, nhưng ta đã chứng kiến quá nhiều dấu vết mẫu thân để lại." Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Lần này sang Đông Di thành cũng được thấy không ít, nên hình ảnh của mẫu thân ngày càng rõ ràng trong lòng ta. Ta cũng dần quen với việc coi mẫu thân là mẹ ruột của mình."
Trong lòng y bồi thêm một câu, dù tuổi tác của mẫu thân có vẻ chẳng hơn mình là bao.
"Nếu như năm đó có kẻ hại mẫu thân, muội nói xem ta là con trai người, phải làm thế nào?" Lông mày Phạm Nhàn nhăn chặt, vầng trán u ám.
Phạm Nhược Nhược chợt cảm thấy lo lắng, siết chặt chiếc khăn tay ẩm ướt, giọng run rẩy nói: "Những kẻ đó... chẳng phải đã chết sạch rồi sao? Thái hậu nương nương cũng đã qua đời từ lâu..."
"Thái hậu tất nhiên phải chết." Phạm Nhàn không nói với muội muội thực ra Thái hậu chết trong tay mình, cười khẩy nói: "Nhưng vẫn còn một số kẻ đáng chết mà chưa chết."
Phạm Nhược Nhược không hỏi, vì cô có cảm giác mãnh liệt rằng chắc chắn hôm nay sẽ nghe đến một cái tên khiến mình kinh hãi.
"Từ rất lâu trước đây ta đã đoán được rằng bệ hạ là cha ruột của mình." Phạm Nhàn nói: "Chẳng qua những năm đầu, ta hoàn toàn không coi ông ấy là cha của mình. Không chỉ với ông ấy, việc coi Diệp Khinh Mi là mẹ của ta cũng rất khó khăn. Điều này không liên quan gì đến chuyện xưa, cũng không phải ta cảm thấy bị vứt bỏ. Đây là chuyện không thể giải thích rõ ràng."
Khi đến thế giới này, y đã mang theo linh hồn của mình.
"Nhưng mối quan hệ giữa người với người luôn được thời gian tôi luyện, không liên quan đến huyết thống, thân sơ." Phạm Nhàn cúi đầu mệt mỏi: "Giống như từ nhỏ ta coi muội là muội muội, cả đời này vẫn xem muội là người thân thiết nhất. Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ở bên bệ hạ lâu như vậy, ta nhận ra ông ấy đối xử với ta khác với những người con trai khác, nhất là những năm gần đây, Hoàng đế bệ hạ đã thay đổi rất nhiều."
Y bỗng bật cười, nụ cười khá đáng yêu: "Muội bảo xem nếu năm đó là bệ hạ giết mẹ ta, ta nên làm gì đây?"
Trong lòng Phạm Nhược Nhược chấn động, hai tay vô thức siết chặt, ép sạch chút nước sông cuối cùng trong khăn tay.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bầu trời kinh đô hôm nay khi âm u khi tươi sáng, không thể hiện rõ vẻ mặt tươi cười hay buồn rầu, giống như gương mặt Phạm Nhược Nhược lúc xanh lúc trắng. Gương mặt đỏ hồng nhẹ nhàng lúc nãy của cô nương này sau câu nói đó đã biến thành sân khấu, thể hiện đủ các cảm xúc mà một công dân Đại Khánh lúc này phải có.
Dù là mùa xuân ấm áp, nhưng thân thể Phạm Nhược Nhược lại như bị tra tấn trong hầm băng, một lúc sau mới run rẩy nói nhỏ: "Muội không biết."
Đó là câu trả lời vô dụng nhất, nhưng cũng tự nhiên nhất. Phạm Nhàn đã chìm sâu trong u ám khó tự kiềm chế, nắm tay muội muội chỉ khiến thêm một người thân bị xé nát mà thôi, không giúp được gì cho tình huống.