๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chính tính cách này khiến vào mùa thu năm Khánh Lịch thứ bảy, khi chưa nhìn thấy di chiếu của Hoàng đế, hắn chấp nhận ý chỉ của Thái hậu nương nương, dốc hết sức truy nã Phạm Nhàn trong kinh đô.
Thế sự khó lường, thế sự khó lường! Ai mà ngờ Hoàng đế bệ hạ không chết? Ai mà ngờ Tiểu Phạm đại nhân lại là bậc trung thần! Mỗi lần nghĩ đến việc này, Tôn Kính Tu không khỏi run sợ, cũng nhờ nuôi được một cô con gái tốt, lần đầu tiên tìm được chỗ dựa trong triều.
Mà còn là chỗ dựa cao nhất trong triều.
Cho nên các quan lại càng thêm đố kỵ, lời đồn bán con gái cầu vinh không biết loan truyền bao lâu, cuối cùng dưới sự đàn áp mạnh mẽ của Phạm Nhàn mới lắng xuống. Đến ba năm sau, các quan mới tin rằng Phạm phủ và Kinh Đô phủ không có quan hệ mật thiết, chuyện tình cảm trong khuê phòng xưa kia chỉ là truyền thuyết, không có gì tiếp diễn.
Chính vì tin rằng Tiểu Phạm đại nhân và Kinh Đô phủ không có quan hệ nam nữ, nên hôm nay trước cửa Tôn phủ mới lạnh nhạt đến thế, còn quạnh quẽ hơn cả hoa cỏ dọc đường.
o O o
Những quản sự từ các phủ mang quà đến, rời khỏi Tôn phủ nhưng không rời nam thành, mà rất thông minh chọn một quán trà cuối phố nghỉ ngơi. Chưa đến giờ Ngọ mà quán trà sang trọng náo nhiệt, những quản sự quen biết nhau từ trước gặp mặt nắm tay cười rồi mời vào bàn cùng ngồi, trong chốc lát đã ngồi đầy nửa quán.
Nụ cười của các quản sự rất quỷ dị, toàn bộ đều mang vẻ hiểu ý nhau, còn thêm chút khinh thường Kinh Đô phủ. Các chủ nhân của những quản sự này, hoặc là quan viên trong Lục bộ, hoặc là đại nhân trong Tam tự, có người thì là quyền quý ở phố Quốc Công bên kia. Hôm nay tất cả đều chỉ tặng lễ mà không tự mình đến.
Việc các quản sự này tụ tập trong quán trà, không lập tức trở về phủ tâu báo, cũng cho thấy các quan lại vương công hiểu rõ trong lòng, hôm nay Tôn phủ làm lễ thọ đại diện cho điều gì.
Tôn Kính Tu ngu xuẩn! Đây là ý nghĩ chung của văn võ bá quan. Vì Hạ Đại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư đã báo tin, tất nhiên là người trong cung đã có ý định, sao ngươi không nhanh chóng tự đề nghị từ quan, mà còn tổ chức tiệc mừng thọ ở thời điểm này?
Muốn xem thái độ của trong cung? Muốn xem tin đồn trên quan trường? Hay muốn chứng kiến điều gì?
Có điều những quan chức quyền quý này cũng không muốn làm quá tuyệt tình, nên sau khi cho quản sự đi dâng lễ vẫn ở gần Tôn phủ rình xem. Bởi vì họ không biết chính xác sẽ xảy ra chuyện gì, nói đúng hơn, trong lòng họ vẫn hãi sợ tin đồn đã yên ổn gần hai năm kia có thật hay không.
Họ không biết hôm nay Phạm Nhàn có tự mình đến đây hay không. Theo lý mà nói, với thân phận Phạm Nhàn, Kinh Đô phủ làm việc chắc sẽ không kinh động tới y, nhưng các quan lại đều là hạng người gian xảo, vẫn cần xác nhận một lần cuối.
o O o
"Cỗ kiệu kia là của nhà nào?" Một vị quản sự đang nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, bỗng híp mắt nhìn thấy trước cửa Tôn phủ có một chiếc kiệu lớn, xét về số người và rèm che, cấp bậc có vẻ không thấp, tò mò hỏi.
Chuyện thay đổi Phủ doãn Kinh Đô phủ vẫn còn ở giai đoạn tin đồn, nhưng các quan đều biết, đây là Hạ Tông Vĩ đại nhân đang lúc hưng thịnh, lần đầu nhận ủng hộ từ bệ hạ, độc lập thực hiện việc điều chuyển nhân sự có tác động cực lớn. Cho nên các quan viên trong Lục bộ rất thông minh đứng sau lưng Hạ Tông Vĩ, không ai dám đứng che trước người.
Hôm nay, lễ mừng thọ là cơ hội tốt để các phe phái tỏ rõ thái độ, ai cũng muốn thân cận với Hạ Đại học sĩ trẻ tuổi ôn hòa, nên cửa Tôn phủ mới vắng vẻ đến thế. Nhưng ngay lúc này, trước cửa Tôn phủ lại đang đỗ một cỗ kiệu hơi chói mắt.
Quản sự nhà Thị lang bộ Lại cười mắng: "Chắc là phủ nào không tham gia vào chính sự."
Thị lang bộ Lại và Hạ Tông Vĩ quan hệ rất tốt, hiểu rõ chuyện bên trong nên vốn dĩ không định đến, ngay cả giọng điệu của vị quản sự này cũng mang chút khinh thường.
Ai ngờ có vị quản sự lắc đầu, nói: "Không đúng, trông giống kiệu của phủ Liễu Quốc công."
Lời này vừa nói ra, vài vị quản sự từ phố Quốc Công tới đây dâng quà vội vàng chạy đến bên lan can, nhìn một hồi, sắc mặt dần thay đổi, nhưng cũng không nói gì với mọi người xung quanh, liếc nhìn nhau một cái, lợi dụng lúc các quản sự khác chưa kịp phản ứng, lặng lẽ trốn xuống lầu.
Đám quản sự còn lại trong quán trà không để ý động tĩnh bên này, chỉ tò mò khó hiểu, sao Liễu Quốc công thường không dính dáng tới chính sự lại kiêu ngạo đến mức cứu vãn thể diện cho Tôn gia như vậy?
Ngay sau đó, một cỗ kiệu tám người khiêng từ phía bắc thành chầm chậm đi tới, dừng trước cửa Tôn phủ. Từ xa đã có thể thấy, Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu vừa đón Quốc Công vào phủ lúc này lại vội vàng chạy ra ngoài, chạy nỗi chân cẳng mềm nhũn.