๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một vị quản sự trên lầu trà hô to: "Là Tĩnh lão vương gia!"
Câu nói vừa dứt, bầu không khí kỳ quái im ắng bao trùm cả quán trà ồn ào ban nãy. Tất cả quản sự im lặng, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, đoán xem cảnh tượng kinh hoàng này đại diện cho ý nghĩa gì.
Một số người thông minh đã suy ra từ việc Liễu Quốc công và Tĩnh Vương gia, hai nhân vật tôn quý đáng lẽ tuyệt đối không xuất hiện ở Kinh Đô phủ, liên tưởng đến một vị đại nhân khác, sắc mặt trắng bệch, im lặng lẻn ra khỏi quán trà.
Đám quản sự còn lại vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm cổng Tôn phủ, hình như không tin vào mắt mình, không tin Tôn Kính Tu già nua cô độc này có thể mời được hai vị này đến tiếp sức.
Đúng lúc đó, hai chiếc xe ngựa màu đen không đáng chú ý chạy dọc theo con phố nam thành, đi qua quán trà rồi dừng lại trước cửa Tôn phủ.
Chiếc xe ngựa màu đen không gây chú ý nhưng lại rất nổi bật. Mọi người trên quán trà đều tái mét khi thấy vị công gia trẻ tuổi bước xuống xe, càng lúng túng hơn khi thấy Quận chúa nương nương trang phục lộng lẫy cũng được công gia nâng đỡ chậm rãi bước lên bậc thềm...
Chỉ trong nháy mắt, cả quán trà im phăng phắc. Tất cả quản gia vội vã như sét đánh ùa xuống lầu, chạy thẳng về phủ để báo tin.
Họ phải thông báo cho chủ nhân biết Tiểu Phạm đại nhân đã đến, Thần quận chúa đã đến, Tĩnh Vương đã đến, Liễu Quốc công... Ngài là ai? Còn không mau đi đi! Cho dù Đạm Bạc công chỉ muốn làm mất mặt Hạ Tông Vĩ, nhưng ngài vẫn phải tới cười tít mắt chứ?
Trong lúc nhất thời, các phủ đệ quan lại phía nam thành rối tung cả lên, tìm quần áo, báo tin, chuẩn bị lễ vật... Tất cả đều hướng về Tôn phủ.
Hầu hết các quan viên đoán biết lý do Tiểu Công gia đến Tôn phủ, trong lòng kinh hãi lẫn phấn khích. kinh đô đã thái bình quá lâu, xem Tiểu Phạm đại nhân làm khó Đại học sĩ và các đại thần cũng coi như một vở kịch hay.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Quốc dùng chữ hiếu trị thiên hạ, nên khi Hoàng đế rút nhiều bạc từ Quốc Khố để xây lăng mộ cho Thái hậu đã mất, hai vị Đại học sĩ Thư Hồ chỉ lo ngại một chút, còn Phạm Nhàn thì lười chẳng quan tâm.
Hôm nay Tôn Kính Tu làm lễ mừng thọ cho mẹ già nên quan trọng hơn chính bản thân, nhờ thế mới dám mời Phạm Nhàn. Nhưng khi thấy Tiểu Phạm đại nhân cầm tay Thần quận chúa bước vào cổng chính, Tôn Kính Tu vẫn không kìm nổi xúc động.
Vài tháng qua, cuộc sống của hắn như lênh đênh giữa sóng gió, dường như tất cả quan lại đều đổ dồn chú ý vào hắn, khiến hắnnhư ngồi trên đống lửa. Suy đi tính lại, hắn vẫn nghĩ tới Phạm Nhàn, nhưng thực ra Tôn phủ và Phạm gia không có quan hệ sâu đậm, hắn cũng không biết liệu có thành công hay không.
Thành công rồi, mặc dù Tôn Kính Tu có phần khó chịu, u sầu, cảm thấy rất áy náy với con gái nhưng khi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nhàn, vẫn cung kính đón tiếp cặp uyên ương này vào phủ.
Trong phủ đã sắp xếp sẵn sàng từ sớm, các nữ khách ở hậu viện, sảnh trước ngồi toàn quan chức chủ sự của Kinh Đô phủ. Ba gian phòng trước dành riêng cho các đại thần triều đình thì trống trơn, cực kỳ chói mắt.
Phạm Nhàn và Tôn Kính Tu đi vào trong, nhìn những chiếc bàn dài không người, không nhịn được mỉm cười. Lâm Uyển Nhi thì theo mấy vị ma ma và các thị nữ Tôn phủ về hậu viện.
Qua gian nhà tây, Phạm Nhàn cùng Tôn Kính Tu vào thư phòng. Lúc này y đã biết Tĩnh Vương và Liễu quốc công đã đến, hai vị lão nhân thân phận tôn quý đang nói chuyện với lão thái thái nhà họ Tôn, ở độ tuổi này không cần quá khách khí.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, Phạm Nhàn nhìn Tôn Kính Tu cười nói: "Tôn đại nhân, ngươi thật không phải người thông minh."
Chưa đến giờ khai tiệc, Tôn Kính Tu sợ làm phiền Tiểu Phạm đại nhân nên tự mình đi theo vào thư phòng. Lúc này trà chưa dọn lên, đối phương đã bình tĩnh nói ra câu đó, khiến Tôn Kính Tu chấn động không thôi, lúng túng không biết nói sao.
Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Ta có phần tò mò. Ngươi vốn không thích dùng mấy thủ đoạn đoán ý thánh thượng, sao năm nay lại ngược lại, nhất định phải mượn ta xem động tĩnh trên quan trường? Đại nhân cũng chẳng phải người ham quyền lực, thực sự khiến ta bất ngờ."
Tôn Kính Tu im lặng một lúc rồi cung kính chắp tay cúi đầu nói: "Kính Tu tự nhận làm Phủ doãn Kinh Đô phủ cũng coi như tận tâm, kính xin đại nhân thương tình."
Phạm Nhàn gõ nhẹ lên bàn, dường như đang cân nhắc mức độ. Y cũng không ngờ Tôn Kính Tu đề nghị thẳng thừng như vậy, nhưng y thích nói chuyện trực tiếp. Một lúc sau Phạm Nhàn mới gật đầu nói: "Ta sẽ vào cung nói giúp ngươi."
"Còn Hạ đại nhân?" Tôn Kính Tu vui mừng khôn xiết nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi nhỏ.