๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hồ Đại học sĩ thở dài, khó xử nói: "Ta cũng không muốn Tôn đại nhân bị cách chức, chỉ không hiểu tại sao trong cung lại có tin đồn truyền ra."
Ông nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, nhẹ giọng hỏi: "Có phải ngươi lại cãi nhau với Hoàng đế bệ hạ không?"
Trong thiên hạ này người dám cãi nhau với Hoàng đế bệ hạ chỉ có mình Phạm Nhàn. Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Không liên quan đến việc cãi nhau. Đại học sĩ nên nhìn ra, Hoàng đế bệ hạ muốn dùng việc này tôn vinh uy quyền của Hạ Tông Vĩ. Đừng nói bây giờ Tôn Kính Tu là người của ta, cho dù y là kẻ ngốc ta cũng muốn bảo vệ."
"Trước đó còn nói không vì tư tình, giờ lại thành người của ngươi." Hồ Đại học sĩ cười khổ lắc đầu, nói: "Ngươi muốn ta làm gì? Nếu ta ra mặt, chắc chắn bệ hạ sẽ đoán là do ngươi. Hạ đại nhân cũng là người tài giỏi, sao ngươi lại muốn đấu đá với hắn ta."
Phạm Nhàn im lặng một hồi, nhẹ nhàng nói: "Ta nhất định phải đấu với hắn ta. Thế cuộc này, hoặc là gió đồng đè gió tây, hoặc là gió tây ép gió đông. Ta sẽ không cho Hạ Tông Vĩ một tia hy vọng, một chút cơ hội, một lần thành công lịch sử."
"Tại sao?" Hồ Đại học sĩ thấy y nói nghiêm túc, hơi kinh ngạc trong lòng, nghi hoặc hỏi lại.
Phạm Nhàn không trả lời, vì liên quan đến việc y muốn cố giữ quyền lực trong tay dưới sức ép của Hoàng đế bệ hạ, đưa ra một lần tuyên ngôn. Y đứng dậy nói: "Tối nay ta sẽ vào cung cãi lộn, buộc Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu chỉ. Như vậy, vấn đề Kinh Đô phủ là áp lực của Môn Hạ Trung Thư, ta cần Đại học sĩ giúp đỡ một chút."
Hồ Đại học sĩ không nói gì, dường như đang chờ lời giải thích tiếp theo của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Tôn Kính Tu là một quan viên không tệ, không nên biến mất trong cuộc đấu đá quyền lực vô nghĩa, lý do thực ra chỉ đơn giản vậy thôi."
Không đợi Hồ Đại học sĩ lên tiếng, Phạm Nhàn thong thả nói: "Thái Học này là nơi không tệ, tuổi trẻ sôi nổi, những học trò này tương lai đều sẽ ra làm quan, chúng ta là thầy dạy, không chỉ cần dạy học thuật, còn phải dùng tình hình trong triều để giúp các bọn họ xây dựng lòng tin."
"Một quan viên, miễn là chịu làm việc, sẽ được bình an vô sự." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Hồ Đại học sĩ, "Nếu Tôn Kính Tu sụp đổ như thế, người làm thầy như ngươi dùng gì để dạy các học trò? Những tiêu chuẩn trong sách của Đại học sĩ còn có tác dụng gì nữa chăng?"
Bị Phạm Nhàn dồn vào góc, Hồ Đại học sĩ im lặng một hồi, biết Tiểu Công gia này là người nói được làm được, nếu mình không đồng ý, e rằng y sẽ lợi dụng uy tín của mình ở Thái Học để kích động học trò làm chuyện gì đó, đành thở dài nói: "Được rồi, chỉ cần Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu chỉ, ta sẽ bảo vệ Tôn đại nhân."
Nghe vậy, Phạm Nhàn mới mỉm cười hài lòng, cúi chào rồi không nói gì thêm, định cáo lui.
Hồ Đại học sĩ cầm cặp kính trên bàn, cười nói: "Coi như đền đáp ân tình chiếc kính này... Nhưng ngươi không thấy tình cảm ta đền đáp lại nhiều quá à?"
Tâm trạng Phạm Nhàn rất tốt, nói: "Cùng lắm thì sai người trong Nội Khố làm thêm vài cái, tặng cho các tiểu công tử nhà ngài làm đồ dự phòng."
Hồ Đại học sĩ bị y âm thầm trào phúng, không biết phản bác thế nào, mỉm cười mắng: "Ý ta là, mấy hôm trước Học chính đại nhân có nói, lúc nào ngươi xong việc Đông Di thành thì nhanh chóng quay lại Thái Học dạy học."
Phạm Nhàn cười đáp: "Việc này cho dù không nhắc, ta cũng sẽ sớm thực hiện." Đó là lời thật lòng, hôm nay bước vào Thái Học, nhìn thấy nhiều học trò trẻ tuổi, tâm trạng Phạm Nhàn rất tốt, như nhớ lại thời đi học kiếp trước. Hơn nữa y biết các học trò này sau này sẽ là trụ cột của Khánh Quốc, nếu có thể ảnh hưởng họ từ sớm, có lẽ sẽ là pháp bảo giữ mệnh cho y về sau.
o O o
Phạm Nhàn cáo lui, một mình Hồ Đại học sĩ đứng dưới ánh đèn lờ mờ, tiếp tục công việc. Không rõ bao lâu sau, khi trời chưa hoàn toàn tối, một quan viên nhẹ nhàng bước vào, thì thầm vài câu bên tai ông.
Hồ Đại học sĩ im lặng một hồi, khóe miệng không khỏi nở nụ cười cay đắng, nhẹ nhàng nói: "Hóa ra hôm nay trong bữa tiệc ở Tôn phủ còn xảy ra chuyện như vậy. Thật không biết Tiểu Công gia nghĩ thế nào, gây chuyện ồn ào khoe mẽ như thế, hoàn toàn trái với tính cách âm u của hắn trước đây."
Quan viên kia tất nhiên là thuộc hạ tin cẩn của Hồ Đại học sĩ, trên mặt cũng lộ vẻ khó hiểu, nghi ngờ nói: "Hơn này, việc này có vẻ kỳ quái. Rõ ràng biết là ý chỉ từ trong cung mà Tiểu Phạm đại nhân vẫn cố chống lại, thậm chí không ngại đến van nài thầy, chỉ vì một Tôn Kính Tu, có đáng không?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑