๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Không chỉ vì Tôn Kính Tu." Hồ Đại học sĩ lại thở dài, phất tay cho quan viên lui xuống, dặn dò: "Chuyện này không cần nhắc lại nữa. Miễn là Hoàng đế bệ hạ không ra chiếu chỉ, ta sẽ thay Tiểu Công gia bảo vệ người kia, cũng không sao."
Quan viên trầm giọng đáp lời rồi cáo lui.
Gương mặt trẻ trung dưới ánh đèn mờ ảo của Hồ Đại học sĩ bỗng thay đổi thần sắc, ông đang suy nghĩ câu nói trước đó của Phạm Nhàn, đoán ý đồ thật sự của y. Gió đông và gió tây? Ông xoa xoa chỗ trán nhíu chặt, không nhịn được mỉm cười cay đắng, chắc Hạ đại nhân không đủ tư cách làm gió đông, Tiểu Công gia muốn đấu với Hoàng đế bệ hạ!
Nhưng tại sao lại đấu? Có phải vì bất mãn trước việc cắt giảm quyền lực của Hoàng đế bệ hạ nên trút giận ở đây? Hồ Đại học sĩ rơi vào trầm tư, cảm thấy không đơn giản như vậy. Đã ba năm nay Hoàng đế bệ hạ liên tục cắt quyền Giám Sát viện nhưng Phạm Nhàn vẫn hiếu thuận nhún nhường lui sớm một bước, không có vẻ gì là bất mãn.
Vậy tại sao Phạm Nhàn không lui nữa? Sợ lui quá xa, tương lai không còn gì để chống lại người khác? Nhưng ngoài Hoàng đế bệ hạ, y cần đấu tranh với ai?
Hồ Đại học sĩ nhíu chặt mi tâm, vẫn không nghĩ ra. Bỗng ngón tay ông vuốt ve nếp nhăn trên mặt, giật mình, lẹ làng xoa nếp nhăn ra. Rồi lấy từ dưới bàn một lọ thuốc nhỏ, lấy chút gì đó như sữa, thoa nhẹ lên mặt. Gương mặt ông lập tức trơn nhẵn, nếp nhăn gần như biến mất.
Hồ Đại học sĩ giấu kín lọ thuốc, cười tự giễu, việc giữa phụ tử bệ hạ, mình đâu cần bận tâm, bọn họ không thể thật sự trở mặt. Trở mặt chỉ là gương mặt của bản thân mình, nụ cười tự giễu càng sâu, thậm chí có chút bi thương.
Tuổi của ông cũng không còn trẻ, nên rất chú trọng dưỡng da, bởi ông biết rõ sứ mệnh lịch sử của mình là trở thành trụ cột triều đình cho Hoàng đế bệ hạ sau trăm năm nữa. Vì vậy ông nhất định không được già nua. Nếu Hoàng đế bệ hạ nghĩ rằng ông đã già, chắc chắn sẽ nảy sinh ý định khác, chuẩn bị một đại thần trẻ tuổi hơn làm trợ thủ cho con trai mình.
Mỗi người đều có bí mật riêng, nỗi bất đắc dĩ riêng và nỗi bi ai riêng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ba năm trước, cả kinh đô đều truy sát thần, nếu không nhờ người của Tôn gia giúp đỡ, rất khó sống sót đến bây giờ, càng không thể đưa được Hắc Kỵ vào kinh.."
Không khí trong Ngự Thư phòng hơi căng thẳng, Phạm Nhàn cúi đầu nhìn Hoàng đế bệ hạ nằm trên long sàng, sắc mặt hơi u ám, từ tốn nói: "Nhìn từ góc độ đó, Tôn gia có thể coi là ân nhân cứu mạng của thần, cũng là công thần dẹp loạn."
"Dẹp loạn?" Hoàng đế bệ hạ không ngẩng đầu lên, ánh đèn mờ chiếu lên mái tóc búi chặt của ngài, thoáng thấy vài sợi tóc bạc phản chiếu ánh sáng, chỉ lạnh lùng nói tiếp: "Nếu trẫm không nhớ nhầm, đó là công lao của tiểu thư Tôn gia, có liên quan gì đến phụ thân cô ta?"
"Tiểu thư Tôn gia vẫn là do cha của cô ấy sinh ra." Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, kiên quyết nhưng bình tĩnh nhìn Hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ buông tập hồ sơ trong tay xuống, cũng ngẩng đầu lên, im lặng nhìn con trai mình, trầm ngâm một hồi lâu, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ thật trong lòng người con này. Một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Hôm nay vào cung, là để nói việc này?"
"Vâng thưa bệ hạ."
Hoàng đế bệ hạ lại im lặng, một lúc lâu sau đột ngột hỏi: "Tại sao?"
"Thần là người có ân tất báo, có thù tất trả." Lý do Phạm Nhàn đưa ra rất đơn giản: "Tôn tiểu thư đối với thần có đại ân."
"Nếu chỉ muốn báo ân..." Hoàng đế bệ hạ hơi mỉa mai nói: "Trẫm ban Tôn Tần Nhi cho ngươi, mặt mũi Tôn Kính Tu tự nhiên sẽ rạng rỡ, cần gì phải tranh vị trí đó."
Phạm Nhàn không cười lúng túng, mặt mày vô cùng bình tĩnh, trong lòng hơi giật mình, nghiến răng nói: "Bởi vì bệ hạ đã từng hứa với thần cách đây ba năm."
Hoàng đế bệ hạ rơi vào im lặng, ba năm trước Phạm Nhàn đòi công trạng, trong đó có việc của Tôn Kính Tu. Ngài chậm rãi nói: "Trên đời này đâu có việc gì vĩnh viễn không thay đổi? Huống hồ chức quan là trụ cột quốc gia, há có thể vì một lời hứa mà mãi mãi không đổi? Theo ngươi, nếu trẫm đã hứa với ngươi điều gì, sau này dù người đó tham ô trái pháp, trẫm cũng phải nghe theo ngươi không động đến à?"
Lời trước đây của Phạm Nhàn mang chút hờn dỗi, thô lỗ. Hoàng đế bệ hạ cũng tức giận trước thái độ đòi thưởng công của y. Nhưng chỉ trong chốc lát ngài đã bình tĩnh lại, có lẽ Hoàng đế bệ hạ thích tính cách nói thẳng mọi chuyện của Phạm Nhàn hơn.
"Tôn Kính Tu là người có năng lực." Phạm Nhàn kiên quyết nhưng bình tĩnh nhìn gương mặt Hoàng đế lão tử, nói: "Nếu y dám tham ô trái phép, thần sẽ là người đầu tiên bắt giữ và băm thây hắny."