๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng vấn đề là, Hạ Tông Vĩ có một lực lượng bí mật được Hoàng đế bệ hạ ban cho, không ai biết tới.
Hoàng đế vô cùng tin tưởng Trần Bình Bình, vô cùng sủng ái Phạm Nhàn, nhưng lực lượng của Giám Sát viện thực sự quá lớn, nếu chỉ kiềm chế từ bên ngoài, một vị đế vương chắc chắn sẽ không yên tâm. Cho nên năm đó mới có bội nội vụ, hơn nữa chắc chắn trong cung đã cài nhiều thân tín vào Giám Sát viện.
Về chuyện này, chắc chắn Trần Bình Bình và Phạm Nhàn đều hiểu rõ, chỉ là không cần thiết phải nói rõ với Hoàng đế, chỉ âm thầm phòng ngừa mà thôi.
Đô Sát viện đã muốn đối đầu với Giám Sát viện, những người do cung đình, hay nói cách khác là Nội vụ bộ bố trí trong Giám Sát viện trước đây, sau ba năm đã dần dần chuyển từ phía Diêu thái giám sang tay Hạ Tông Vĩ. Lực lượng hắc ám này còn tối tăm hơn cả màn đêm, hiện giờ do vị tộc huynh của Hạ Tông Vĩ cai quản.
Hạ Tông Vĩ trầm ngâm một lúc mới nói: "Điều tra từ bên ngoài, nếu Giám Sát viện vẫn còn liên quan đến Vương Khải Niên chắc chắn sẽ có dấu vết, nhưng không cho những người này biết rõ điều tra chuyện gì."
"Nếu như bệ hạ biết đại nhân đang điều tra việc này, hỏi tới thì sao?"
"Bệ hạ sẽ không quan tâm những việc nhỏ nhặt như vậy." Hạ Tông Vĩ hơi cúi đầu, nói: "Sau khi điều tra ra sẽ tâu lên Thánh thượng, xin Thánh thượng định đoạt."
Đương nhiên, nếu Hạ Tông Vĩ nắm được chứng cứ quan trọng có thể chia rẽ mối quan hệ giữa bệ hạ và Phạm Nhàn, chắc chắn sẽ không lẳng lặng bí mật tâu báo cho bệ hạ, để bệ hạ và Phạm Nhàn cơ hội bàn bạc riêng, mà sẽ nghĩ mọi cách để thổi phồng sự việc.
Người kia hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Hạ Tông Vĩ, cũng không nhiều lời, nói thẳng: "Nhất định không phụ kỳ vọng của đại nhân."
Thư phòng lại trở về yên tĩnh, Hạ Tông Vĩ ngồi sau bàn, không nhịn được lắc đầu. Hắn không có thư đồng, nhưng luôn có vài nhân vật sư gia, nhưng những sư gia bị đó nghiêm cấm vào hậu viện, chỉ có thân tín của hắn mới được vào gian thư phòng này. Hắn biết nếu thực sự tin tưởng Phạm Vô Cứu thì việc này sẽ dễ dàng hơn một chút.
Có điều hắn không thể hoàn toàn tin tưởng Phạm Vô Cứu, nhất là khi người này xuất hiện trước mặt với tư cách một mưu sĩ.
Đối với loại người mưu sĩ này, trong lòng Hạ Tông Vĩ luôn ôm mối nghi ngờ lớn nhất. Nhiều năm trước, nhờ lật đổ Lâm Nhược Phủ mà hắn thăng tiến, nhưng thực chất hắn biết rõ sự sụp đổ của vị Tướng gia đời trước không liên quan gì đến mình. Đó là ý định của Hoàng đế bệ hạ, còn việc thực hiện và đánh một đòn nặng nề nhất vào Tướng phủ chính là nhờ vào vị mưu sĩ tuấn tú hào hiệp không gì sánh kịp trong phủ Tướng quốc - Viên Hoành Đạo.
Năm đó, Hạ Tông Vĩ mang theo thê tử của Ngô Bá An, đã ở trong phủ đệ Ngự sử, và theo chỉ thị của Trường công chúa, liên hệ với bên trong phủ Tướng quốc, chính là làm việc với Viên Hoành Đạo.
Hắn biết Viên Hoành Đạo đã gây ra vết thương chí mạng thế nào trong việc này. Chân tướng được phơi bày ra những năm sau đó lại khiến hắn kinh hoàng không thôi, hóa ra Viên Hoành Đạo là người của Giám Sát viện!
Giám Sát viện!
Trong lòng Hạ Tông Vĩ dấy lên cảm giác lạnh giá. Hắn rất sợ sức mạnh của Giám Sát viện, mặc dù giờ đã nắm được một số người bên trong, nhưng càng hiểu về Giám Sát viện, hắn càng sợ hãi. Hắn sợ những người làm vườn trong phủ là gian tế của Giám Sát viện, sợ ma ma béo ú là sát thủ của Lục Xử, sợ trong thức ăn hằng ngày có chất độc mạn tính từ Tam Xử...
Hắn sợ ngay chính Phạm Vô Cứu, mưu sĩ còn lại của Nhị hoàng tử cũng có thể là người của Giám Sát viện, sẽ đâm một nhát dao tàn nhẫn vào hắn.
Hắn muốn đối phó Phạm Nhàn nên càng sợ Phạm Nhàn đối phó lại. Bao năm qua hắn được kính trọng trong triều nhưng về phủ lại chìm đắm trong nỗi sợ hãi bất an, nghi ngờ tất cả mọi người xung quanh có thể do Giám Sát viện phái đến.
Vì vậy phủ Hạ ít nha hoàn và người hầu, hắn rất ít khi sử dụng người ngoài, thậm chí phải cực khổ tìm kiếm huynh đệ họ hàng từ dưới quê để đưa về. Không ngờ điều đó lại đem đến cho hắn danh tiếng thanh liêm.
Có lúc Hạ Tông Vĩ cảm thấy bản thân sắp bị căng thẳng tâm lý đẩy đến bờ vực điên cuồng! Nhưng hắn không thể điên, hắn phải giành chiến thắng cuối cùng. Vì ở chân trời tối đen, hắn đã thấy được tia sáng mờ ảo nhưng chói lọi ấy.
Hắn đẩy cửa bước ra, cô độc đứng dưới hành lang, sắc mặt có phần khổ sở, tâm trạng nặng nề bất thường. Thỉnh thoảng nghĩ đến nữ nhân kia, ánh mắt hắn lại thêm phần đau khổ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không ai biết nội tâm Hạ Đại học sĩ chịu đựng những đau khổ gì, cũng chẳng ai nghĩ hắn là người sắp phát điên. Có điều vài ngày sau tiệc mừng thọ ở Tôn phủ, bá quan văn võ trong triều, thậm chí cả sĩ tử và bá tánh hay đồn đãi, đều biết Hạ Đại học sĩ đã thua trận này, mà thua một cách thảm hại.