๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu chỉ mà để Hạ Tông Vĩ tự quyết định việc Phủ doãn Kinh Đô phủ, rõ ràng muốn gây dựng uy tín của hắn trong triều, nhưng không ngờ, Phạm Nhàn từ Đông Di thành trở về, uống rượu, cãi nhau một trận với Hoàng đế bệ hạ rồi đi dạo Thái Học, thế là đánh bật cánh tay đang duỗi ra của Hạ Đại học sĩ!
Không ai thấy lạ về chuyện thất bại và mất mặt của Hạ Đại học sĩ, bởi lần này đối thủ của hắn không phải là quan lại Lục bộ hay con cháu quyền quý, mà là Phạm Nhàn.
Chỉ cần Phạm Nhàn quyết tâm làm việc gì thì việc đó sẽ thành, điều này đã trở thành nhận thức chung của cả thiên hạ.
Mà rất rõ ràng, Hoàng đế bệ hạ cũng không có biện pháp gì với người con tư sinh này, dù sao đó cũng chỉ là một Phủ doãn Kinh Đô phủ, Hoàng đế bệ hạ không thể thực sự trở mặt với đứa con tư sinh yêu quý nhất.
Vị lão quan kiểm kê của bộ Hộ lủi thủi rời Kinh Đô phủ. Việc điều tra ngầm của bộ Lại và bộ Hình cũng phải dừng lại trước áp lực từ núi Thái Sơn. Còn bên phía Môn Hạ Trung Thư, dù Hồ Đại học sĩ không lên tiếng nhưng vẫn đứng trước Hạ Tông Vĩ , nhắc nhở các quan lại một câu, tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa thật nặng nề.
Trong kinh đô bình yên trở lại.
Thời gian trôi qua, đã sang tháng tư, khí xuân đang độ tươi đẹp nhất. Phạm Nhàn mặc thường phục, ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cành liễu chỉ về phương đông, vui vẻ trò chuyện với các quan đi tiễn.
Đã đánh bại Hạ Tông Vĩ một lần nữa, giành thế thượng phong trong cuộc cãi vã với Hoàng đế bệ hạ, ít nhất bảo đảm thế lực của mình không bị suy giảm nghiêm trọng trong thời gian tới. Tâm trạng Phạm Nhàn thực sự không tệ, mặc dù lại chuẩn bị bước lên con đường chinh chiến, trở về Kiếm Lư đầy mùi thuốc ở Đông Di thành, nhưng tâm trạng của y vẫn rất tốt.
Sau khi hàn huyên với các quan tiễn đưa, nhận một đống lời nịnh hót, cùng những lời lẽ châm chọc Hạ Tông Vĩ, sắc mặt Phạm Nhàn không hề thay đổi.. Ra khỏi đình từ biệt, xuống ngựa, y lại trốn vào chiếc xe ngựa màu đen của mình.
Xung quanh đã yên tĩnh, trong xe vẫn có một người khác. Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn, bỗng hỏi: "Phía Đông Di thành đã có dấu hiệu rối loạn, thật sự không cần ta đi dẹp loạn?"
"Lần này ta sẽ mang Hắc Kỵ vào thành." Giữa hai hàng lông mày Phạm Nhàn hiện lên nét u sầu nhạt nhòa: "Còn lão Viện trưởng sắp về quê, ngươi ở lại thay ta quan sát, nếu cả ngươi cũng đi theo ta, kinh đô còn ai lo chuyện trong viện?"
Ngôn Băng Vân nhận ra nỗi lo âu trong lòng Phạm Nhàn, dù không hiểu rõ nhưng cũng không hỏi thẳng, chỉ nói: "Lần này Hạ Tông Vĩ mất mặt rất lớn, Đô Sát viện sẽ yên ắng một thời gian."
"Đừng coi thường hắn." Phạm Nhàn nói: "Dù hôm nay các quan nói xấu Hạ Tông Vĩ trước mặt ta, nhưng nếu đổi lại trước mặt hắn, ai dám lên tiếng? Địa vị quan lại vẫn nằm trong một câu nói của Hoàng đế bệ hạ, chỉ cần còn được sủng ái, hắn ta không thể rớt đài."
"Hơn nữa hắn là nhân vật nguy hiểm." Phạm Nhàn bỗng mỉm cười: "Trước đây ta vẫn nghĩ tầm nhìn của Hạ Tông Vĩ quá hẹp hòi, nhưng không ngờ hắn lại làm điều khiến ta bất ngờ."
Ngôn Băng Vân không cười, bình thản nói: "Ta điều tra ra Phạm Vô Cứu ở Hạ phủ, nếu thực sự muốn đối phó với Hạ Tông Vĩ, nói với Hoàng đế bệ hạ một tiếng là được."
Phạm Nhàn im lặng một lúc, lắc đầu: "Lựa chọn của Phạm Vô Cứu khiến ta vô cùng bất ngờ. Năm đó hắn chạy khỏi kinh đô, rõ ràng là kẻ nhát gan sợ chết, không ngờ sau cái chết của Nhị hoàng tử, hắn lại dám quay lại kinh đô tiến hành mưu đồ trả thù."
Phạm Nhàn xoa xoa trán, ngẩng mặt ca ngợi: "Dù biết không thể làm nhưng vẫn cố làm, hành động của Phạm Vô Cứu rất có phong cách cổ, ta rất tán thưởng."
Ngôn Băng Vân nhíu mày: "Ta không tin ngươi tán thưởng Hạ Tông Vĩ, cũng không tin vì cái thú phong cách cổ mà ngươi tha cho Hạ Tông Vĩ."
"Bây giờ ta phải xử lý một việc quan trọng... Trước khi Viện trưởng về quê, ngươi và ta đừng làm gì cả, tránh xảy ra biến cố." Phạm Nhàn nói rất nghiêm túc.
Trong lòng Ngôn Băng Vân khẽ run lên, ít có chuyện khiến hắn cảm thấy khiếp sợ, nhưng lời nói của Phạm Nhàn khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.
"Chắc sẽ không có vấn đề gì." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Nhưng gần đây không thể gây thêm chuyện, triều đình phải yên ổn, chúng ta không nên vội vã làm gì."
"Còn Hạ Tông Vĩ thì đang vội vã làm điều gì đó." Ngôn Băng Vân đưa cho Phạm Nhàn một tờ giấy, lạnh lùng nói: "Mặc dù ta chưa điều tra ra, nhưng gần đây có những dòng chảy ngầm trong viện, có điều không rõ nguyên nhân."
Phạm Nhàn chìm vào suy nghĩ. Y không phải thần tiên, Giám Sát viện cũng không phải không gì không làm được. Và vì lý do tình cảm, những năm qua hắn không muốn nghĩ về thuộc hạ thân cận nhất Vương Khải Niên ở phương xa ra sao. Còn Cao Đạt thì y nghĩ rằng đã chết.