๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngồi trên ngưỡng cửa, vắt hai cái khăn trong chậu nước ấm, cẩn thận lau rửa mặt, cho đến khi gò má hơi hồng lên mới cảm thấy khoan khoái. Quăng khăn trở lại chậu, bưng vào sân bên cạnh, ra hiệu cho thuộc hạ nhìn thấy im lặng.
o O o
Suốt buổi sáng, Phạm Nhàn hầu hạ phụ thân, bưng trà rót nước nấu ăn đấm lưng. Hai mươi năm sau khi tái sinh, chủ yếu ở Đạm Châu, ở kinh đô bận rộn, hôm nay lại được gặp sau ba năm xa cách, y biết bản thân chưa làm tròn chức trách của một đứa con trai, nên hiếm khi như hôm nay thanh thản ở sơn cốc nước ngoài, không bận tâm việc gì, bèn thực hiện chu toàn trách nhiệm của người con.
Lúc đầu Phạm Thượng thư hơi bất ngờ, nhưng hiểu ý của y, cũng chỉ mỉm cười để mặc y làm, thong thả được con hầu hạ.
Ăn qua loa cháo và bánh bao, hai cha con đẩy cửa viện, men theo con đường thẳng rộng rãi của Thập Gia thôn, hướng về phía núi lớn bên cạnh làng. Lúc này con đường còn phủ sương mỏng, không nhìn rõ khe hở đá dưới chân. Phạm Nhàn cẩn thận đỡ phụ thân, vừa đi vừa nhẹ nhàng trò chuyện.
Đường lớn ngang dọc chằng chịt, dù trong sương mù cũng có thể nhận ra chất lượng xây dựng cực kỳ cao, rộng rãi, hoàn toàn không tương xứng với độ cao các tòa nhà trong sơn cốc. Phạm Nhàn biết đây là chuẩn bị cho nhu cầu vận chuyển trong tương lai.
Một nhánh hoa đào nhô ra từ làn sương, Phạm Thượng thư chỉ vào đó, nói nhẹ vài câu gì đó, Phạm Nhàn bên cạnh liên tục gật đầu. Đến bên cạnh một cái giếng đá, Phạm Thượng thư lại nói thêm vài câu, Phạm Nhàn cũng gật gù.
Trong buổi sáng dạo chơi, dọc đường Phạm Thượng thư ôn hòa giải thích với Phạm Nhàn, phường này sau này làm gì, căn nhà kia sau này cho ai ở, nếu lập lại tam đại phường thì sắp xếp thế nào. Cứ thế trò chuyện rôm rả, không mất nhiều thời gian, hai cha con đi dọc theo lối đá men sâu vào núi, đến bên sườn núi có một tảng đá lớn mới dừng lại.
Hai cha con đồng thời quay đầu nhìn xuống chân núi. Chỉ thấy một tia sáng vàng từ phương đông xuyên qua muôn dặm chiếu về, trong nháy mắt quét sạch sương mù trắng, lộ ra cảnh vật bên trong. Không biết bao nhiêu lều trại, nhà cửa đan xen xếp dọc theo đường chính và đường vòng trong sơn cốc. Giữa những bức tường xanh mái đen lồ lộ cây cổ thụ, tràn ngập vẻ tươi mát. Xa xa, có thể thấy mấy luồng khói nhẹ nhàng bay lên, chắc là người dậy sớm đang nấu cơm.
Phạm Nhàn nhìn xuống sơn cốc, thấy những mái nhà san sát dần kéo dài, mở rộng về phía đông, hầu như vô tận.
Đêm qua chỉ nhìn ánh sao dưới chân, hôm nay mới thấy rõ sơn cốc Thập Gia thôn đã trở thành một thực thể hùng vĩ. Nghĩ đến những năm tháng cực nhọc, những người cống hiến cho nơi đây, nhìn thành quả hiện tại, nụ cười thoải mái nở rộ trên khuôn mặt Phạm Nhàn.
"Mang ngọc thành tội." Phạm Thượng thư vịn thắt lưng mỏi, thở hổn hển cười nói: "Bây giờ mới là cái vỏ, nếu đưa ngọc vào, tin tức lộ ra, chỉ sợ thiên hạ đều xông tới cắn miếng thịt là con."
"Không mấy ai có khả năng cắn con." Phạm Nhàn cười đáp.
Phạm Thượng thư không đồng tình lắc đầu: "Sơn cốc tuy dễ thủ khó công, nhưng chỉ là thực lực vài ngàn người, làm sao đỡ nổi tấn công của cả quốc gia?"
"Đêm qua phụ thân cho con xem bản đồ, nếu Hoàng đế phái quân tấn công, Đông Di thành và Bắc Tề nhất định sẽ phản ứng."
"Cho dù Đông Di thành thuộc về Khánh Quốc..."
"Đó chỉ là trên danh nghĩa, không tốn mười năm Khánh Quốc rất khó hòa bình sáp nhập Đông Di thành vào trong thể chế."
"Vậy còn chính Đông Di thành? Hay nên nói người Bắc Tề?" Phạm Thượng thư mỉm cười nhìn y: "Những di sản mẫu thân con để lại có sức hấp dẫn quá lớn, không ai có thể cưỡng lại được. Nơi này gần Bắc Tề, làm sao người Bắc Tề bỏ qua?"
Phạm Nhàn mỉm cười, đỡ phụ thân ngồi lên tảng đá xanh trên sườn núi, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có cách khống chế Tiểu Hoàng đế Bắc Tề kia, cho dù thật sự bị kim cương làm lóa mắt, ta cũng có cách khiến vị Hoàng đế đó từ bỏ ý định."
"Thế gian xuất hiện Nội Khố thứ hai, con nghĩ chỉ cần Hoàng đế một nước nói không cần là được sao?" Phạm Thượng thư tò mò nhìn con trai, "Tuy không biết lòng tự tin của ngươi đối với Hoàng đế Bắc Tề đến từ đâu, nhưng nếu việc này thật sự lộ ra, quan lại Bắc Tề nhất định sẽ nhỏ dãi, cho dù vị Hoàng đế kia không muốn mất lòng con nhưng làm sao ngăn cản được ý chí cả một đất nước?"
Phạm Nhàn đứng cạnh phụ thân, thu hồi ánh mắt nhìn xuống, cười khổ: "Vậy phải làm sao đây? Đây vốn là củ khoai nóng bỏng, cho dù nhiều năm sau muốn bảo vệ nơi này, bản thân con cũng phải đủ mạnh mới được."
"Được, làm theo lời con, trước tiên không nghĩ tới bệ hạ." Phạm Thượng thư nở nụ cười, vì cả hai đều biết nguy hiểm lớn nhất đối với Thập Gia thôn là từ Hoàng đế bệ hạ trong kinh đô. "Nói về ba nước trong thiên hạ này, muốn ổn hỏa ở giữa đó, hiện giờ con có bao nhiêu lực lượng để bảo vệ nơi này?"