๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Cực điểm của Bá Đạo là Vương Đạo ư?" Không biết có vì là trước lúc lâm chung cuối cùng đã biết được bí mật công pháp của Khánh Đế hay không, tinh thần Tứ Cố Kiếm tốt hơn trước nhiều, giọng nói cũng dần trôi chảy hơn, nhẹ nhàng chế giễu: "Bá đạo đến tột đỉnh vẫn là bá đạo, hay Hoàng đế nhà ngươi thực sự tin rằng sẽ có biến đổi thực chất nào?"
"Nhưng sự thật đã chứng minh điểm đó." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Bệ hạ đã tu nửa quyển sau, ta muốn biết hắn đã làm thế nào, và việc này có ảnh hưởng gì đến hắn."
Tứ Cố Kiếm im lặng, ánh mắt dần hiện lên chút nghi ngờ rồi nhanh chóng hóa thành nụ cười hiểu rõ muôn vật, nhẹ nhàng nói: "Kinh mạch của thân thể vốn có giới hạn, cho dù là tiểu quái vật nhà ngươi, cũng luôn có giới hạn."
"Vì vậy dưới tàng cây xanh trong phủ Thành chủ, ngài dạy ta nên dùng tâm ý làm trọng, thân xác con người có giới hạn, còn tâm niệm ý chí thì vô biên." Phạm Nhàn tiếp lời.
"Bá đạo ư..." Tứ Cố Kiếm ho hai tiếng, thân thể lạnh buốt run rẩy dưới tấm chăn. Không ai hiểu rõ hơn vị Đại tông sư này rằng, dù có thể phi thường nhập thánh đến đâu, khi sinh mệnh bị tổn hại, thân xác sụp đổ, vẫn không khác gì người bình thường.
"Nếu thực sự có thể vượt qua giới hạn của thân thể." Tứ Cố Kiếm chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng từng khoảnh khắc trên Đại Đông sơn.
Mưa rơi xuống đỉnh núi, một ngón tay chọc thủng tầng mưa, đâm vào mí mắt Khổ Hạ, chỉ chớp mắt đổ nửa hồ nước vào, cực kỳ bạo lực xé toạc túi da chứa máu thịt của Khổ Hạ quốc sư.
Chính là cái chỉ tay đó!
Tứ Cố Kiếm đột ngột mở to đôi mắt, đồng tử co lại nhanh chóng, cuối cùng thu nhỏ thành một điểm đen như mũi kiếm, dùng ngữ điệu cực kỳ chậm rãi nói: "Một chỉ truyền cả nửa hồ nước, không ai có thể dùng tốc độ nhanh đến thế để xuất ra chân nguyên. Bởi vì kinh mạch trong cơ thể tập luyện đến cực hạn, dù có phình to đến đâu, vẫn bị giới hạn."
Lúc đó Phạm Nhàn không ở trên núi, cũng không biết trong lòng Tứ Cố Kiếm nghĩ gì, có phần không hiểu lời này. Y thầm nghĩ mỗi người luyện võ, nâng cao cảnh giới đều xoay quanh hai chữ thực và thế. Thế chính là kỹ xảo, còn thêm hai chữ tâm ý mà Tứ Cố Kiếm truyền dạy. Nhưng thực là tu vi cá nhân thực tế. Cho dù là khí hải đan điền bình thường hay hai chu thiên của bản thân, đều phải có nền tảng rồi tu tập theo kinh mạch.
Thân thể có kinh mạch tất nhiên sẽ bị giới hạn bởi kinh mạch, y cảm thấy lời Tứ Cố Kiếm như lời nói vô nghĩa... Nhưng dần dần, Phạm Nhàn nhận ra ý mà Tứ Cố Kiếm muốn nói, sắc mặt hơi thay đổi.
Trong đôi mắt u ám như hàn quang của Tứ Cố Kiếm lộ ra cảm xúc cực kỳ phức tạp, cuối cùng hóa thành vẻ giễu cợt đậm đặc, kết hợp với nụ cười khó nhọc nở ra trên khóe miệng khiến lão ta trông vô cùng châm chọc khắc nghiệt.
Một tràng cười trầm thấp kỳ lạ vang lên từ đôi môi khô nẻ của Tứ Cố Kiếm, nghe rất chói tai, không rõ lão đang cười nhạo Hoàng đế, cười nhạo chính mình, hay cười Phạm Nhàn tự cao tự đại, muốn học nửa quyển sau của công pháp Vô Danh.
Y bình thản nhìn Phạm Nhàn, nói từng chữ một: "Trong cơ thể Khánh Đế, không có kinh mạch."
o O o
Dù đã đoán trước phần nào từ lời Tứ Cố Kiếm, nhưng nghe thấy câu này, Phạm Nhàn vẫn cảm thấy như bị sét đánh, đinh tai nhức óc. Sau nỗi kinh ngạc, chỉ còn khó hiểu. Hoàng đế không có kinh mạch trong người? Nhưng người không kinh mạch thì làm sao sống nổi!
"Nửa quyển sau vẫn theo đường lối bá đạo, nếu ngươi cứ tiếp tục luyện, chỉ có thể kết cục kinh mạch nổ tung mà chết. Cho dù may mắn sống sót cũng chỉ trở thành phế nhân suốt đời." Tứ Cố Kiếm nhìn Phạm Nhàn, lạnh lùng nói: "Nhưng nếu không cho kinh mạch bung ra, ngươi không thể thực hiện được những phương pháp luyện khí ở nửa quyển sau. Những con đường đó, vốn không phải lối đi bình thường. Ngươi luyện thêm năm mươi năm cũng vô ích."
Phạm Nhàn hít sâu vài lần, cố gắng đè nén sự kinh hoàng trong lòng. Y hiểu rõ phân tích của Tứ Cố Kiếm là đúng.
Vài năm trước, y đã luyện chân khí bá đạo đến đỉnh cao. Khi đó y đã bước vào ngưỡng cửa cửu phẩm, đang thời kỳ hăng hái, ngoài phủ nha kinh đô, một quyền đánh bại Tạ tất An. Ai ngờ khiến chân khí bên trong bùng nổ dữ dội, kinh mạch của y bị tổn thương nặng nề.
Sau khi vô cùng khổ sở chữa trị vết thương, kết quả là tại Huyền Không miếu bị truy sát, lúc đang hăng hái chém giết với Ảnh Tử, tai hoạ ngầm trong cơ thể lại bùng phát, y thất thủ bị Ảnh Tử đâm trọng thương.
Công pháp bá đạo luyện đến cực hạn, Phạm Nhàn đã gặp hai lần, chính xác hơn, khi còn là đứa trẻ, Phí Giới sư phụ đã nhận ra chắc chắn sau này y sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, nên mới để lại cho y viên thuốc đỏ kia.