๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Viên thuốc đỏ cuối cùng đưa vào miệng Thái hậu, nhưng Phạm Nhàn biết rõ đó chỉ là may mắn của mình, nên mới có thể sống sót sau hai lần chân khí vượt giới hạn, kinh mạch bị tổn thương nặng nề.
Y nhờ ơn cứu mạng của đóa Hải Đường, nhờ vào một công pháp bí truyền của Thiên Nhất đạo ở Bắc Tề. Ở Giang Nam, y dùng chân khí tự nhiên của Thiên Nhất đạo tu bổ bản thân, mới chữa lành được kinh mạch tổn hại. Cho đến khi hai luồng chân khí hoàn toàn khác nhau cùng tu đạt đại thành, lưu chuyển trong hai chu thiên riêng biệt trong cơ thể, hỗ trợ nhau, y mới thực sự thoát khỏi nguy cơ chân khí bạo thể đeo bám từ nhỏ.
Nhưng hôm nay, nhận được khẳng định từ miệng Tứ Cố Kiếm rằng muốn tu nửa quyển sau, nhất định phải để cho chân khí bạo phát, rung chuyển tất cả các kinh mạch trong cơ thể thành bụi phấn. Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Phạm Nhàn trắng bệch. Nằm cứng đờ trên giường, khó lòng nói năng, cuộc sống như vậy hoàn toàn không coi là người, huống hồ kinh mạch trong cơ thể tan hết, làm sao có thể sống sót?
"Sau khi kinh mạch tan hết mà vẫn còn sống, đó là nhờ vận mệnh trời ban." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Không nghi ngờ gì Khánh Đế là người cực kỳ may mắn."
Cho dù sắp chết, Tứ Cố Kiếm cũng không chịu thừa nhận Khánh Đế là người mang thiên mệnh.
Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi lắc đầu: "May mắn cũng không thể giải quyết vấn đề. Ta cũng may mắn, lần đầu kinh mạch bị tổn thương không chết, nhưng ta biết nếu kinh mạch tan hết, chỉ có thể trở thành phế nhân. Hơn nữa, cơn đau khắp cơ thể ấy, con người không thể chịu đựng nổi."
"Nhưng Khánh Đế đã có thể chịu đựng, đã có thể sống sót qua." Tứ Cố Kiếm hạ nhẹ mí mắt xuống, thở dài một tiếng khó lòng nhận ra.
Phạm Nhàn rơi vào trạng thái mơ màng, suốt cuộc đời này y có rất nhiều hoài bão hay lý tưởng, không đề cập đến những vấn đề thế tục thê tử con cái tiền bạc, chỉ nói về công pháp vô danh đồng hành với y suốt cuộc đời thứ hai, đã lặng lẽ trở thành một phần trong cuộc sống của y, cho dù chưa từng thốt ra nhưng trong lòng y vô cùng khao khát có thể luyện công pháp này đến quyển thứ hai.
Không liên quan gì đến việc đột phá cảnh giới thành Đại tông sư, đó thuần túy là khát vọng, nhưng giờ đây khát vọng ấy trở thành điều xa vời không thể chạm tới. Kinh mạch tan nát mà vẫn sống sót, còn phải chịu đựng đau đớn phi thường, cưỡng ép thu thập chân khí tán loạn trong cơ thể thành từng mảnh vụn, chịu cực hình tê cứng khắp thân, bảo vệ ý chí, tu luyện lại...
Phạm Nhàn chợt nhớ Trần Bình Bình và phụ thân từng kể, lần đầu tiên Nam Khánh bắc phạt Đại Ngụy, của Hoàng đế thảm bại dưới tay đại soái Chiến Thanh Phong, bản thân bị thương nặng, toàn thân tê cứng suýt chết.
Thì ra bệ hạ đột phá công pháp chính là trên chiến trường biến động, hiểm nguy vô cùng!
Phạm Nhàn không khỏi thở dài, dù cảm xúc với Hoàng đế thế nào đi nữa, nhưng nghĩ lại cảnh tượng chiến trường hồi ấy, những đau đớn người nam nhân trung niên kia trải qua, cùng những biến đổi kỳ diệu kia, y vẫn cảm thấy thán phục.
"Ngoài thiên mệnh, còn cần gì nữa?" Phạm Nhàn tự hỏi.
"Nghị lực, nghị lực phi thường. Nếu không không thể chịu đựng nổi những đau đớn đó, những cực hình sinh tử ấy, nỗi sợ hãi bị nhốt trong bóng tối, tự vật lộn với vô định."
Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói. Dù chưa từng tu luyện công pháp vô danh, chỉ cần một suy nghĩ, lão ta đã biết nếu muốn tu nửa quyển sau, Hoàng đế Khánh Quốc đã trải qua thử thách thế nào.
"Năm đó chắc chắn Khánh Đế rất đau khổ, vô cùng đau khổ... Đó cũng là lý do ban nãy ta vui mừng." Không đợi Phạm Nhàn nói gì, Tứ Cố Kiếm tiếp: "Nhưng ai có thể vượt qua cửa ải này, ta rất ngưỡng mộ ý chí và nghị lực của người đó."
"Ta không làm được, ngươi cũng chẳng làm được." Tứ Cố Kiếm nói: "Trên đời có người có ý chí như vậy, có thể tàn nhẫn như vậy với chính mình như vậy, có lẽ chỉ có mình hắn, ngươi nên dẹp ý nghĩ đó đi."
Phạm Nhàn cúi đầu, hoàn toàn không biết phải nói sao, chỉ nghe giọng điệu giận dữ của Tứ Cố Kiếm vang bên tai: "Cái này... hoàn toàn không phải thứ con người có thể luyện được!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không phải thứ con người có thể luyện được, cũng có nghĩa là kẻ luyện thành nó... không phải con người. Chỉ có thể nói rằng vị Hoàng đế vĩ đại của Khánh Quốc vì khát vọng trong lòng, đã rèn luyện được một trái tim vô cùng kiên định, vượt xa phàm tục. Phạm Nhàn ngồi bên giường Tứ Cố Kiếm, nghĩ về chuyện này, không khỏi rùng mình trong lòng, khó có thể kiềm chế được cảm giác ngưỡng mộ trước ngọn núi cao, dù rằng ngọn núi ấy không đẹp đẽ gì để có thể thân cận, chỉ vời vợi cao xa, xuyên thẳng mây trời khiến người ta không thể không chấn động.