๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Chẳng phải ngươi vẫn sống sao?"
Thân hình Ảnh Tử khẽ chấn động, rõ ràng vết thương chưa lành hẳn, khiến tinh thần không còn mạnh mẽ sung sức như xưa.
"Hắn sắp chết rồi."
"Ai cũng phải chết." Phạm Nhàn ngồi dưới cửa đá, vuốt nhẹ mặt đá thô ráp, nói: "Huynh trưởng của ngươi sống được lâu như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc."
o O o
Sâu trong nhà tranh, ánh đèn lờ mờ, như thể sắp tắt bất cứ lúc nào. Tứ Cố Kiếm gầy yếu đã ngồi dậy từ trong chăn, rửa mặt một lần, chải lại mái tóc, trên khuôn mặt lạnh lùng, lại hiện lên vẻ uy nghiêm khiến người ta khó nhìn thẳng.
Đại đệ tử Vân Chi Lan đỡ cánh tay sư phụ, giúp lão ngồi vững trên giường, Vương Thập Tam Lang bưng chậu nước ra khỏi phòng, đổ xuống hố kiếm Thánh Địa rồi quay lại phòng, trợ giúp đại sư huynh đỡ sư phụ đứng dậy. Mười ba đệ tử Kiếm Lư, ngoại trừ đại đệ tử bên cạnh Tứ Cố Kiếm, mười một người còn lại quỳ trước giường, vẻ mặt đau xót, có người khóe mắt lưng tròng.
Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người lão tam, lão tứ, không dặn dò riêng việc của họ, nhẹ giọng hỏi: "Những lời ta đã nói trước đây, các ngươi còn nhớ chứ?"
Các đệ tử Kiếm Lư cúi đầu đáp: "Xin tuân theo mệnh lệnh của sư phụ."
Chuyện sau này ở Đông Di thành đã được quyết định như vậy, mặc dù các đệ tử Kiếm Lư đã đoán ra ý định của Sư tôn từ vài tháng trước đây, nhưng không ai ngờ Sư tôn lại đặt cược lớn đến thế vào Phạm Nhàn, ủng hộ toàn diện như thế. Chỉ có điều lúc này trong lòng các đệ tử vừa hoang mang, vừa đau buồn, vừa sợ hãi, không ai dám đưa ra ý kiến phản đối trước mặt sư phụ.
Thậm chí ngay cả Vân Chi Lan cũng giữ im lặng.
Giọng nói của Tứ Cố Kiếm ngày càng đều đều, biểu cảm trên mặt càng lúc càng nhạt dần, càng giống vị Đại tông sư hỉ nộ vô thường, không lộ ra bên ngoài. Vân Chi Lan đỡ bên cạnh sư phụ, trong lòng trống rỗng, biết đây chỉ là phút chốc hồi quang phản chiếu. Một nỗi buồn khó tả dâng trào khắp căn phòng.
Còn Thập Tam Lang, có lẽ đã khóc nhiều rồi, nên bây giờ lại cực kỳ bình tĩnh.
"Canh mấy rồi?" Tứ Cố Kiếm thở sâu hai hơi, giọng khàn khàn hỏi nhỏ.
"Trời sắp sáng rồi." Vân Chi Lan cung kính và ôn hòa đáp lại. Đêm nay ở Đông Di thành, truyền lại di ngôn cả đêm, không biết sau khi Tứ Cố Kiếm rời khỏi, rốt cuộc đã sắp đặt thế nào nữa.
"Khi làm bất cứ việc gì, một khi đã quyết tâm, phải làm cho tới cùng. Giống như Kiếm Lư về sau, nếu ta đã chọn hắn, các ngươi phải hết lòng giúp đỡ. Nếu đã là một canh bạc lớn, phải đặt cả gia tài lên, bất kỳ do dự hay lùi bước nào cũng sẽ khiến Đông Di thành đau khổ. Ngươi hiểu chứ?"
Tứ Cố Kiếm ngồi trên giường, ánh mắt quét qua từng đệ tử dưới đất, cuối cùng dừng trên mặt Vân Chi Lan.
Vân Chi Lan im lặng một hồi lâu rồi gật đầu.
Tứ Cố Kiếm mỉm cười hiếm hoi. Lão quá hiểu đại đệ tử của mình, việc gì đã nhận lời chắc chắn sẽ làm tới cùng.
"Đỡ ta lên núi xem một chút, trời sắp sáng rồi, ta muốn... ngắm nhìn." Bỗng trong lồng ngực Tứ Cố Kiếm vang lên tiếng kêu khàn khàn đáng lo, nghe như tiếng nước dưới âm phủ gọi mời, sắc mặt Đại tông sư cũng bắt đầu biến sắc.
Vân Chi Lan đau xót vô cùng, vội đỡ chặt cánh tay gầy guộc của sư phụ, Vương Thập Tam Lang bên cạnh cũng đỡ tay kia của Tứ Cố Kiếm. Hai sư huynh đệ liếc nhìn nhau, cẩn thận đỡ Tứ Cố Kiếm từ trên giường xuống.
Nhị đệ tử của Kiếm Lư quỳ trước giường vội bò tới, cố gắng nhanh chóng đỡ lấy đôi chân của Tứ Cố Kiếm, giúp người mang đôi dép cỏ đã rách. Hai chân Tứ Cố Kiếm do nằm liệt giường hơn một tháng, chất độc phát tác dữ dội khiến chúng sưng phù lên, lồi lõm qua lớp dép cỏ.
Nhưng Tứ Cố Kiếm dường như không cảm thấy gì, chỉ thở dài nhẹ nhõm. Nhị đệ tử biết chân thầy đã mất cảm giác, dịu dàng xoa bóp đôi chân ấy, nước mắt rơi xuống nền đá trước giường.
o O o
Vầng trăng như móc câu, dần lặn sau chân trời. Phần lớn bầu trời Đông Di thành vẫn màu xanh thẫm đen kịt, chỉ có phương đông ló dạng ánh vàng nhạt. Phạm Nhàn ngồi cả đêm trên cửa đá, mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương để khỏi ngủ gục. Bỗng y mở mắt, bật dậy, thấy ánh đèn trong nhà tranh tắt ngúm, biết việc bàn giao hậu sự đã xong... Nhưng rồi y chứng kiến cảnh tượng khiến y nhớ mãi nhiều năm sau đó.
Tứ Cố Kiếm gầy guộc trong bộ áo vải thô, dưới sự đỡ đần của Vân Chi Lan và Vương Thập Tam Lang, cùng tất cả đệ tử Kiếm Lư hộ giá, từ từ bước ra khỏi nhà tranh, men theo con đường trên núi về phía sau Kiếm Lư, vô cùng khó nhọc và trang nghiêm, thậm chí là kỳ quái.
Ảnh Tử đứng sau lưng Phạm Nhàn, cũng chứng kiến cảnh tượng ấy, im lặng không nói.