๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng y nghe rất rõ câu nói của Vân Chi Lan, nghe thấy bốn chữ "mười hai thanh kiếm", con ngươi Phạm Nhàn hơi nhíu lại, bình tĩnh nhìn y nói: "Mười hai thanh kiếm... Nếu kiếm tâm của Vân đại gia không còn, làm sao ta có thể khống chế được mười hai thanh kiếm đó?"
Không đợi Vân Chi Lan trả lời, y đã sớm đứng dậy, trịnh trọng đỡ đại đồ đệ Kiếm Lư Vân Chi Lan đứng lên, thành khẩn nói: "Ta biết ngươi sẽ không chỉ vì lời di ngôn lúc hấp hối của Kiếm Thánh mà tin tưởng ta, ta cũng không cần ngươi tin ta, chỉ có điều nếu đây là một giao dịch, ta cần sức mạnh của Kiếm Lư, Kiếm Lư cũng cần ta che chở, nhưng nếu không có ngươi, làm sao ta có thể nắm chặt được mười hai thanh kiếm kia?"
Vân Chi Lan mặt mày không chút nét cười, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên gia sư đã chuẩn bị phương pháp cho Tiểu Phạm đại nhân yên tâm.”
Nói xong câu này, Vân Chi Lan quay người bước đi, hoàn toàn không cho Phạm Nhàn cơ hội trao đổi tình cảm, kết giao kiếm tâm.
Phạm Nhàn đứng trơ ra trong phòng, suy nghĩ không biết Tứ Cố Kiếm đã giao phó công việc gì cho Vân Chi Lan? Chỉ trong chốc lát, y đã đoán ra một phần, tuy Tứ Cố Kiếm đặt cược lớn vào y, nhưng vẫn cần có người kiểm soát và giám sát y.
Vân Chi Lan chính là người đứng ngoài liên minh lợi ích ấy. Với uy tín của mình trong lòng các đệ tử Kiếm Lư, nếu sau này Phạm Nhàn làm việc gì tổn hại quá lớn đến lợi ích của Đông Di thành, chỉ cần Vân Chi Lan ra lệnh, chắc chắn những thanh kiếm trên danh nghĩa của Phạm Nhàn sẽ nhanh chóng rời bỏ y, chỉ còn lại một mình y.
o O o
Người tiếp theo bước vào phòng sau Vân Chi Lan là nhị đệ tử Kiếm Lư. Phạm Nhàn im lặng quan sát nam nhân trung niên này, thấy đối phương có ngoại hình bình thường, lông mày không có gì nổi bật, ngay cả kiếm ý cũng được giấu sâu bên trong. Hắn mặc một chiếc áo choàng bông dày, không giống một kiếm khách lợi hại mà giống như một vị quản gia.
Đại sư huynh đến, tiếp theo là nhị sư huynh. Trong lòng Phạm Nhàn cười khổ, Tứ Cố Kiếm trực tiếp đẩy y lên giữa đống lửa. Các đệ tử Kiếm Lư dường như đã tiếp nhận di ngôn của lão, lần lượt tới báo cáo công việc với y.
Phạm Nhàn liếc nhìn chiếc bình đất nhỏ màu nâu bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ. Một vị Kiếm Thánh, nay chỉ còn là một bình tro tàn trong tay.
Tay y nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bình, tựa hồ vẫn cảm nhận được hơi ấm từ tro cốt của Tứ Cố Kiếm.
Theo động tác của y, ánh mắt Nhị sư huynh cũng thay đổi, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn vung tay ra hiệu, mấy đệ tử thế hệ thứ ba Kiếm Lư khiêng vài chiếc rương vào phòng.
Phạm Nhàn ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: "Lẽ nào đây là di sản của Kiếm Thánh?"
Nhị sư huynh mỉm cười, không nói gì thêm, cho đến khi tất cả các rương đều được bày ra trong phòng Phạm Nhàn, mới nhẹ nhàng nói: "Tài sản của ta Kiếm Lư đương nhiên sẽ không chỉ có một ít như thế này. Đây chỉ là một phần tài sản lưu động có thể tạm thời sử dụng, Sư phụ nói hiện giờ ngươi cần bạc, nên ta mang đến cho ngươi. Còn một số sổ sách, ta nghĩ chắc chắn chắc chắn ngươi sẽ hứng thú nên cũng tự tiện mang đến."
Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, lặng lẽ nhìn vị cao thủ Kiếm Lư có dáng vẻ như một quản gia này. Y sẽ tuyệt đối không coi thường nhị sư huynh, trái lại trong mười ba đệ tử của Kiếm Lư, y luôn cho rằng vị này rất đáng chú ý. Huống hồ, dù trong thời kỳ Vân Chi Lan và Vương Thập Tam Lang tranh chấp nội bộ, nhị sư huynh vẫn giữ được trung lập, không bị liên lụy. Chỉ việc Tứ Cố Kiếm luôn để hắn canh giữ bên ngoài Kiếm Lư cũng đủ biết người này rất được Tứ Cố Kiếm tin tưởng.
Bạc, sổ sách? Phạm Nhàn mở to mắt nhìn hắn hỏi: "Thật vất vả cho ngài. Xin hỏi những sổ sách này có liên quan gì?"
Nhị đệ tử Kiếm Lư ôn tồn nói: "Là những sổ sách liên quan đến Thái Bình tiền trang."
Nghe đến đây, Phạm Nhàn không thể ngồi yên trên giường nữa, bật dậy, chăm chú nhìn vị nhị đệ tử này một hồi lâu mà không nói nên lời. Cuối cùng, y cười tự giễu, giọng điệu cung kính nói: "Thật không ngờ, ta cho rằng ai cũng khó mà ngờ nổi ra... Hóa ra ông chủ của tiền trang lớn nhất thiên hạ, lại là một vị cao thủ ẩn mình trong Kiếm Lư."
Thái Bình tiền trang, tiền trang số một thiên hạ! Khi xưa với tài sản khổng lồ của Minh gia Khánh Quốc, ở một mức độ nào đó cũng phải dựa vào dòng tiền của Thái Bình tiền trang để duy trì. Từ khi thành lập cho đến nay, đây chính là tiền trang lớn nhất, uy tín nhất thiên hạ, không có gì sánh kịp. Hơn nữa trong hàng chục năm qua, chưa từng có tiền trang nào có thể đe dọa được vị trí của nó.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑