๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thậm chí cả vài năm trước, khi Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế Bắc Tề bí mật liên kết, cùng quan lão bộ Hộ do phụ thân y phái tới xây dựng một Chiêu Thương tiền trang khổng lồ quái dị, nhưng trước mặt Thái Bình tiền trang vẫn chỉ như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Với quyền sản xuất tiêu thụ Nội Khố cùng hai tuyến buôn lậu, một liên minh thanh lâu và một tiền trang cực lớn, hiển nhiên Phạm Nhàn là người có tiền nhất thiên hạ.
Nhưng y cũng biết, dù tiền bạc trong tay y có nhiều đến đâu, so với Thái Bình tiền trang vẫn còn kém xa!
Bởi vì Thái Bình tiền trang đã cắm rễ sâu vào nền thương nghiệp trên đại lục, tất cả các đại thương gia đều có quan hệ mật thiết với nó. Nếu Thái Bình tiền trang thực sự huy động tiền bạc, số lượng có thể đạt tới mức khiến người ta phải sững sờ kinh ngạc.
Phạm Nhàn không phải một quan lại quyền quý bình thường, y có kinh nghiệm xã hội thương nghiệp kiếp trước, đời này cũng giao du nhiều với thương nhân, nên y hiểu rõ sức mạnh kinh hoàng của Thái Bình tiền trang cũng như tiềm năng mà tiền trang này có thể phát huy.
Trước đây y cũng từng sai Giám Sát viện điều tra bí mật dưới đáy của Thái Bình tiền trang, nhưng mỗi lần điều tra đến một nơi thì manh mối lại ngưng bặt. Dĩ nhiên, tiền trang số một thiên hạ này phát tích từ Đông Di thành, chắc chắn có liên quan đến Kiếm Lư, ít nhất phải có Tứ Cố Kiếm đứng đằng sau hỗ trợ, nhưng Phạm Nhàn không thể nào ngờ được rằng Thái Bình tiền trang đứng đầu thiên hạ lại chính là tài sản của Kiếm Lư!
Và chủ nhân của Thái Bình tiền trang chính là nhị đệ tử Kiếm Lư!
Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn vị chủ nhân Thái Bình tiền trang, trong lòng dâng trào nhiều cảm xúc phức tạp. Lúc này y mới hiểu, ván cược lớn cuối cùng của Tứ Cố Kiếm trước khi qua đời đã đặt cọc bao nhiêu, tăng thêm cho y bao nhiêu sức mạnh.
Mười hai thanh kiếm rất đáng sợ, quyền kiểm soát Đông Di thành rất đáng sợ, nhưng điều đáng sợ nhất có lẽ chính là những rương sổ sách mới đưa vào phòng.
Sổ sách của Thái Bình tiền trang.
Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, nhìn nhị đệ tử Kiếm Lư cung kính thi lễ, ôn tồn hỏi: "Vẫn chưa rõ đại danh của tiên sinh?"
Lòng tôn kính này không phải vì thân phận đệ tử Kiếm Lư hay cảnh giới cường giả cửu phẩm, mà là vì địa vị chủ nhân Thái Bình tiền trang của đối phương. Trong thế giới này, điều đáng tôn kính nhất chính là thực lực, và người nắm trong tay nửa số tiền bạc trong thiên hạ chắc chắn là đáng được tôn kính nhất.
Ít ra Phạm Nhàn cũng nghĩ như vậy.
"Lý Bá Hoa." Vị nhị đệ tử Kiếm Lư, chủ nhân Thái Bình tiền trang không ngạc nhiên trước thái độ của Phạm Nhàn, ôn hòa nói: "Chấp chưởng Thái Bình tiền trang đã mười sáu năm."
Phạm Nhàn im lặng một lúc, không biết nên dùng thái độ gì để nói chuyện với người này. Theo ý tứ của Tứ Cố Kiếm thì người này phải là thuộc hạ của mình, nhưng một nhân vật lớn sở hữu Thái Bình tiền trang liệu có thực sự làm thuộc hạ cho mình hay không?
Ngay sau đó y lại nghĩ đến một số chuyện, con ngươi dần co lại - với thực lực của mình hiện giờ, Chiêu Thương tiền trang, cộng với việc kiểm soát ngầm vô số thương gia và dân chúng thông qua Thái Bình tiền trang, thực lực như vậy chắc chắn có thể chống lại điều gì đó rồi.
Đây là hành động chống đối từ dưới lên trên.
Lý Bá Hoa nhìn vẻ mặt của Phạm Nhàn, biết y đang nghĩ gì, chậm rãi nói: "Thái Bình tiền trang cho vay khắp thiên hạ, nhưng nếu thời cuộc có biến, chỉ sợ những khoản cho vay bên ngoài cũng khó thu hồi về được. Nhưng mà..."
Nhưng mà, y đã nói ra rồi. Phạm Nhàn nhìn y, chờ đợi câu nói tiếp theo.
"Ngân phiếu bay khắp thiên hạ, nhưng bạc gốc vẫn nằm ở Đông Di thành." Lý Bá Hoa không hề che giấu trước mặt Phạm Nhàn, "Nếu Tiểu Phạm đại nhân có thể tập hợp những thế lực này lại, quả thực có thể ảnh hưởng rất nhiều việc. Nếu muốn thiên hạ đại loạn, cũng chẳng phải chuyện khó."
Kẻ có thực lực mới tự tin nói chuyện.
Hôm nay Phạm Nhàn mới biết, trong mười ba đồ đệ Kiếm Lư, người có thực lực nhất không phải là Vân Chi Lan có uy tín cao nhất, cũng không phải là Vương Thập Tam Lang có tiềm năng vô hạn, mà chính là Lý Bá Hoa nắm nhiều bạc nhất.
"Đây thật sự là một món quà lớn." Phạm Nhàn đã bình tĩnh lại sau sóng gió, chậm rãi nói: "Nếu phía Đông Di thành yêu cầu quá nhiều, ta vẫn chưa chắc đã làm được, nhất định phải báo trước."
"Đây đã là tài sản của ngài." Lý Bá Hoa mỉm cười nhìn y. Không giống cao thủ võ lâm thông thường, vị thương gia bí ẩn này chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra vẻ thận trọng của Phạm Nhàn, ôn tồn nói: "Trong di ngôn, sư phụ của ta không yêu cầu ngài việc gì cả, chắc hẳn các ngài đã thỏa thuận rồi, còn ta chỉ thi hành mà thôi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑