๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn cười nhạt, châm biếm nói: "Ta có bóng Ảnh Tử ma che chở phía sau, cần gì đến ngươi. Ta chỉ rất ghét cảm giác này. Ta là ai? Ta không phải là kẻ có thể bị uy hiếp làm việc. Kiếm Lư cần phải thay đổi thái độ. Nếu Vân Chi Lan hay Lý Bá Hoa không tin ta, chúng ta cũng không cần tiếp tục. Thôi vậy, qua vài tháng dẫn đại quân trở lại đây nói chuyện tiếp cũng được."
Vương Thập Tam Lang ngẩng lên nhìn y, ánh mắt đầy hoài nghi và đau khổ, nói: "Nhưng ngươi cũng đang uy hiếp đấy thôi."
Phạm Nhàn nghiêm túc nhìn y: "Đến mà không đáp lễ thì không đúng lễ. Ta rất đau đầu với ý định ngươi thể hiện, ta không muốn ai lợi dụng ngươi để khống chế ta."
"Chúng ta không có hy vọng như vậy, nhưng...thành thật mà nói, chúng ta hoàn toàn không hiểu di ngôn của sư phụ. Nhất là các sư huynh cũng không tiếp xúc nhiều với ngươi, họ không biết ngươi là người thế nào, hoàn toàn không thể tin rằng ngươi sẽ...không quan tâm đến lợi ích Khánh Quốc mà chỉ vì sinh tử của Đông Di thành."
"Tin hay không là chuyện của họ, ta chỉ cần họ chấp nhận." Phạm Nhàn đứng dậy, vỗ nhẹ vai y: "Chúng ta là bạn bè, ta không muốn ngươi trở thành người luôn đứng bên cạnh, theo dõi từng cử chỉ của ta."
"Bạn bè nên tin tưởng và ủng hộ lẫn nhau, không cần hỏi lý do." Phạm Nhàn nhìn Vương Thập Tam Lang nghiêm túc nói: "Thái độ của ngươi là Tứ Cố Kiếm thể hiện với ta, cũng là thái độ ta thể hiện với Tứ Cố Kiếm. Chính nhờ ngươi mà ta và Tứ Cố Kiếm mới có được lòng tin này. Nhưng từ nay về sau, ta hy vọng ngươi học cách có thái độ riêng... Con người sống là vì bản thân, trên đời đã quá nhiều kẻ gánh vác hận thù quốc gia, ngươi không phù hợp làm việc đó."
"Ngươi thì phù hợp à?" Vương Thập Tam Lang hiểu ý y, âm u hỏi.
"Ta bị cưỡng bức, bị bức lên Lương Sơn." Đôi môi Phạm Nhàn nhếch lên, ánh mắt buồn bã: "Nhìn bên kia tối om, phải chăng là sào huyệt của giặc? Làm theo giặc hay sao? Làm giặc thật? Ta là giặc? Ta không muốn chạy theo, càng không muốn giết sạch."
Vương Thập Tam Lang im lặng nhìn y, bỗng hỏi: "Trên đời này, còn ai có thể ép ngươi làm những việc đó?"
Phạm Nhàn im lặng rất lâu rồi nói: "Không biết, có lẽ về cơ bản, chỉ là ta muốn làm thế mà thôi."
o O o
Về Hoàng đế, Phạm Nhàn đã suy nghĩ rất kỹ. Như đã nói với phụ thân, trước khi Ngũ Trúc thúc trở về, y không muốn đấu đá với Hoàng đế bệ hạ, cũng chẳng có lý do gì. Dù xưa kia có bi kịch, nhưng với một linh hồn lênh đênh trong thế gian, mặc dù muốn báo thù cho người phụ nữ đó, nhưng khi đối diện với phụ thân, y vẫn do dự.
Hơn nữa, Hoàng đế vẫn quá mạnh mẽ, mạnh đến mức hoàn toàn không thể chiến thắng.
Phạm Nhàn chỉ muốn làm cho thế giới này trở nên ôn hòa hơn một chút, phù hợp hơn với suy nghĩ trong lòng mình. Đây có lẽ là điều mà tất cả những người xuyên không muốn làm đầu tiên khi đến một thế giới hoàn toàn khác.
Y lại cũng không biết rằng Diệp Thao làm vậy, Vũ An Quốc làm vậy, thậm chí cả Diệp Khinh Mi đều làm như vậy. Có lẽ chỉ có Thạch Việt là chưa từng.
Thực ra đây chỉ là số phận của những người xuyên không xuất sắc, hoặc nói cách khác, là số phận của những xuyên không gia tài ba. Chứ đám công tử bột thì không thể nào như thế, hưởng thụ cũng không thể lấp đầy nhu cầu tinh thần. Bản năng tò mò và khát khao kiểm soát của con người sẽ thúc đẩy họ theo hướng đó. Và bất kỳ ai có đủ quyền lực, sức mạnh đều sẽ cố gắng sử dụng nó để thay đổi một số thứ.
Áo gấm đi đêm cả đời cần định lực của cao tăng, nhưng ngay cả cao tăng cũng không nhịn được hỏi ý kiến Shakespeare trước lúc lâm chung.
Vì vậy, khi đã có địa vị nhất định trên thế giới này, Phạm Nhàn cũng sẽ mặc những bộ y phục lộng lẫy, đứng dưới ánh nắng và làm những điều mình cho là đúng.
Điều đó có thể không tốt cho thế giới, nhưng ít nhất cũng là lựa chọn tốt với riêng y. Lịch sử là một khối bột mềm mại để các cường giả tùy ý nhào nặn, và họ cho rằng nặn thành một cô gái xinh đẹp là tốt nhất. Có người lại cho là nên nặn thành một thanh đại đao, chém loạn xạ khắp chợ.
Ai đúng ai sai, để lịch sử phán xét vậy. Dù sao trước khi lịch sử kết luận, những cường giả đã trở thành bộ xương. Và họ phải làm những điều đó, thật triệt để, thỏa mãn và không uổng phí.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn đã trải qua kiếp thứ hai này, vào cuối xuân năm thứ mười Khánh Lịch, cuối cùng cũng leo lên đỉnh cao. Lúc này, quyền thần trẻ tuổi của Khánh Quốc đã có quyền lực, đại quyền Giám Sát viện, có tiền bạc, phần lớn tiền của thiên hạ nằm trong vòng kiểm soát của y, và y có danh tiếng vang khắp thiên hạ.
PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D