๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Điều quan trọng nhất là y đã có thành tựu. Khi khói trắng bốc lên khắp Đông Di thành, những lá cờ triệu hồn phấp phới trong gió xuân, lễ tang Tứ Cố Kiếm sắp diễn ra. Và các cuộc đàm phán giữa Nam Khánh và Đông Di cũng kết thúc, tình thế thiên hạ cuối cùng đã thay đổi về mặt căn bản. Từ hôm nay, bản đồ lãnh thổ sẽ trở nên xa lạ.
Cuối cùng, Đông Di thành cũng đã quy phục Khánh Quốc trên danh nghĩa. Toàn bộ đại lục ngoại trừ một vùng xanh biếc ở phía tây cùng với một quốc gia vẫn im lặng ở phía bắc, đều quy phục dưới gót sắt của Khánh Quốc.
Mà Khánh Quốc chưa huy động một binh lính nào, đã đạt được mục đích này. Đương nhiên thúc đẩy tất cả là Phạm Nhàn. Vào giây phút này danh vọng của y đã lên tới đỉnh cao lịch sử. Và việc y làm chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách.
Phạm Nhàn bình tĩnh đứng yên trước cửa Kiếm Lư, Vương Thập Tam Lang đứng phía sau, mười một đồ đệ Kiếm Lư im lặng đứng cách đó không xa. Sứ đoàn Khánh Quốc đứng bên kia y. Các mật thám kiếm thủ của Giám Sát viện thì ẩn mình, cảnh giác quan sát xung quanh từ mọi phía.
Hôm nay là nghi lễ mở Kiếm Lư năm thứ mười Khánh Lịch, nghi lễ này đáng lẽ đã tổ chức từ lâu nhưng vì Tứ Cố Kiếm bệnh nặng sắp qua đời và Kiếm Lư có đại sự loan báo thiên hạ, nên nhiều nhân vật quan trọng được mời tới.
Hôm nay khách khứa quá đông đúc, lại thêm gần đây các tiểu quốc chư hầu bốn phía đông Di cùng một số phần tử bất an trong thành đang sôi sục, thậm chí một số nơi đã xuất hiện nghĩa quân, nên Phạm Nhàn thân là biểu tượng xâm lược, trở thành trọng điểm bảo vệ.
Nhưng phía Đông Di không quá lo lắng cho an toàn của Phạm Nhàn, vì người có thể giết y ở đây có lẽ chưa ra đời.
Đương nhiên, phán đoán trên loại trừ Đại tông sư duy nhất thế gian, Hoàng đế Khánh Quốc. Dù sao không ai cho rằng Khánh Đế sẽ điên rồ đến mức ám sát con tư sinh vừa lập đại công của mình.
Không ai dám đứng cạnh Phạm Nhàn. Hôm nay trời rất đẹp, xuân sắc tươi tắn, mặt trời rực rỡ, mang theo chút hơi ấm của mùa hạ.
Vương Thập Tam Lang là người gần Phạm Nhàn nhất, cách y nửa bước chân.
Vẻ mặt Phạm Nhàn bình tĩnh, đón tiếp các đại thương gia từ khắp nơi trong thiên hạ, đồng thời với tư cách nửa chủ nhà, y tiếp đón sứ đoàn Nam Khánh và Bắc Tề. Trên mặt quan viên Nam Khánh toát lên niềm vui khó kiềm chế, trái lại quan viên Bắc Tề thì mặt mày cực kỳ khó coi.
Khu đất trống phía trước cửa Kiếm Lư đã dựng lên một chiếc lều lớn, trên đó treo vô số hoa giấy màu trắng cùng rèm che, trông không vui nhộn, hoàn toàn không phù hợp với nghi thức mở lư, cũng như báo hiệu thần phục trên danh nghĩa.
Phạm Nhàn chẳng hề để ý điều này, trong lòng quan viên bộ Lễ Khánh Quốc có phần không vui, song cũng không dám thể hiện điều gì. Bởi vì ai ai cũng biết, lần mở lư này thực chất nên tính là tang lễ của Tứ Cố Kiếm, quan viên bộ Lễ cũng không hy vọng trong thời khắc quan trọng như vậy lại chọc giận những nhân vật mạnh mẽ trong Kiếm Lư.
Mặt trời chậm rãi di chuyển lên giữa trời, không khí dần nóng lên, may mà Đông Di thành nằm ven biển Đông Hải, có gió biển thổi đêm ngày không dứt, vẫn có thể chịu đựng được. Hơn nữa, chiếc lều lớn che khuất phần lớn ánh nắng gay gắt, quan khách đến dự lễ tuy phải lau mồ hôi nhưng cũng không có nhiều oán hận.
Bỗng nhiên, bên ngoài Kiếm Lư vang lên tiếng pháo nổ, không biết bao nhiêu tràng pháo cùng lúc nổ vang, mảnh giấy bị chấn động bay cao, khói mịt mù cũng bắt đầu tràn ngập.
Có vẻ đây là một tín hiệu, khắp nơi trong Đông Di thành khổng lồ, cửa mỗi nhà buôn, mỗi ngôi nhà đồng loạt đốt pháo đã chuẩn bị từ trước, ngay cả những kỹ viện thường treo đèn lồng hàng đêm ca vũ không dứt cũng thay đèn lồng đỏ bằng màu trắng, đặt pháo nổ trước cửa lầu.
Các cô nương đã thay đổi y phục trang nhã, mang theo chút bất an lạc lõng nhìn về phía Kiếm Lư.
Dân chúng thương gia đứng dưới những tấm bài vị màu trắng trước cửa nhà, nhìn những mảnh pháo nổ tung bay.
Em bé trong vòng tay người mẹ bị tiếng pháo vang dội khắp bốn phương tám hướng Đông Di thành đồng loạt nổ tung làm cho giật mình thức giấc, khóc thét lên oa oa.
Toàn Đông Di thành chỉ nghe tiếng pháo nổ, tiếng khóc than, mùi lưu huỳnh cay xè bay theo khói bụi bao trùm cả thành.
Tiếng pháo vỡ vụn như một kiếp người, khói bay như linh hồn dần dần xa rời cõi đời.
Phạm Nhàn im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nhớ lại hồi còn ở ngoài Thượng Kinh thành Bắc Tề nghe thấy tiếng pháo rền vang, thầm nghĩ bất kể là Trang đại gia hay Tứ Cố Kiếm, thật ra đều xa vời những bá tánh bình thường kia.
Dưới mái lều lớn bên ngoài Kiếm Lư, trong giọng nói của Vân Chi Lan, mọi người quỳ xuống trước chiếc quan tài đen lớn.
PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D