๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lý do này thật hoang đường, Phạm Nhàn thở dài, biết mình đã sai lầm khi để các đệ tử Kiếm Lư đến đây. Bọn họ đều là cao thủ trong cao thủ, người người đều có tính khí bướng bỉnh, nhất là những nhân vật lợi hại như Lý Bá Hoa, Thập Tam Lang, không phải người đứng đầu tiền trang đệ nhất thiên hạ thì là cường giả sắp lên Đại tông sư, làm sao chịu cúi đầu trước thế lực một nước.
Đông Di thành đúng là ít huyết khí, nếu có mười phần thì cũng phải chín phần nằm trong lòng các đệ tử Kiếm Lư.
Nghe lệnh môn chủ, các đệ tử Kiếm Lư không ai dám cãi, hiểu rằng Tiểu Phạm đại nhân đang tạo bậc thang cho mình. Sau khi do dự, Lý Bá Hoa vốn trầm ổn hơn hẳn, một lúc lâu sau mới thở dài, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống rồi cùng các sư đệ bước vào thành, tránh đường tiến quân.
Vương Thập Tam Lang không rời đi, cũng chẳng quỳ xuống. hắn chỉ lạnh lùng đứng bên Phạm Nhàn, nhìn đội quân Khánh Quốc hùng hổ tiến tới, cứ như trong mắt chẳng có ai.
Đại hoàng tử liếc nhìn Phạm Nhàn đầy ẩn ý sau đó Đới công công bên cạnh mở thánh chỉ trong tay, nhẹ nhàng tuyên đọc với các quan lại Đông Di đang quỳ trước nghi trượng mà đọc.
"Trẫm nghe tiên sinh đã mất, trong lòng đau xót khôn nguôi, lại nghe tiên sinh cao thượng, lấy dân làm trọng, sinh lòng kính ngưỡng..."
Phạm Nhàn đứng bên đường lớn, lặng lẽ nghe thánh chỉ quan trọng nhất này, thấy nó không giống các năm trước, đầy những thể thức thực sự khí phách của Hoàng đế, lời lẽ đau xót, kính ngưỡng không hề giả dối. Còn người Đông Di sẽ nhìn Khánh Đế thế nào sau âm mưu sát hại Tứ Cố Kiếm thì lại là chuyện khác.
Thánh chỉ này rất dài, nói về lời chào hỏi của Khánh Đế dành cho dân chúng Đông Di, về tầm quan trọng của thống nhất thiên hạ đối với bách tính, từng câu từng chữ đều rất thành khẩn.
Cuối cùng, Hoàng đế công nhận việc bổ nhiệm Vân Chi Lan làm thành chủ Đông Di thành, lệnh cho thành chủ vào kinh để nhận sắc phong.
Vân Chi Lan nghe thánh chỉ, không hề bất ngờ. Dù vị trí thành chủ của mình là do đàm phán mà có, nhưng muốn giữ chức ấy phải được Khánh Đế sắc phong.
Hắn hơi buồn rầu đứng dậy, cung kính tiếp nhận thánh chỉ rồi lại hành lễ.
Các nghi thức còn đang tiếp diễn. Đó là những nghi thức vô cùng phức tạp và quan trọng, thể hiện sự chinh phục và bị chinh phục.
Đại hoàng tử xuống ngựa, tiến đến gần Phạm Nhàn, nhìn y một lúc rồi nói: "Vừa rồi làm chưa tốt lắm."
Phạm Nhàn biết người huynh trưởng thân cận này ám chỉ việc mình cho phép các đệ tử Kiếm Lư rời đi, im lặng một lát rồi đáp: "Ta đã quá mệt mỏi, không biết phải làm sao."
"Nhưng thái độ của đệ tử Kiếm Lư vẫn cần thể hiện một chút." Đại hoàng tử nhìn Phạm Nhàn ôn hòa, im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: "Dù vậy, ngươi đã làm rất tốt... Ta nghĩ trong thiên hạ này, chẳng ai có thể xử lý tình huống này tốt hơn ngươi."
Phạm Nhàn mỉm cười, không nhận lời nói đó, chỉ đáp: "Thái độ của đệ tử Kiếm Lư sẽ được thể hiện trước mặt Bệ hạ."
Y cúi đầu, nói với Vương Thập Tam Lang bên cạnh: "Thập Tam Lang, ngươi chịu trách nhiệm nghi thức đại quân tiến đóng."
Vương Thập Tam Lang vẫn im lặng bấy lâu bỗng ngẩng đầu lên, không hỏi tại sao mà chỉ lẳng lặng nhìn Phạm Nhàn, ý tứ rất đơn giản – Tại sao lại là ta?
"Vì ngươi là người đơn giản." Phạm Nhàn đưa ra lý do không thể từ chối: "Ta học được điều này từ ngươi, nếu ngươi đơn giản, thế giới sẽ đơn giản với ngươi."
Trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của Đại hoàng tử, Phạm Nhàn vỗ vai Vương Thập Tam Lang: "Ta nghĩ ngươi cũng mong muốn việc này được đơn giản hóa."
o O o
Vương Hi, một trong mười ba đệ tử Kiếm Lư, đứng trước đội kỵ binh kia, không khỏi nhớ lại buổi chiều năm xưa Tang Văn cô nương dẫn mình đi chọn cô nương, cũng một nỗi bất đắc dĩ như thế, đau đầu như thế.
Bấy giờ hắn mới biết, từ buổi chiều ấy, Phạm Nhàn đã quyết định buộc chặt số phận mình với số phận của y. Về điều này, Vương Thập Tam Lang suy nghĩ đơn giản một chút rồi chấp nhận.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một vạn quân đội Khánh Quốc phái tới tất nhiên không thể bố trí hết quanh Đông Di thành, dù đây là thành trì lớn nhất thiên hạ. Cung cấp hậu cần cho một vạn quân cũng không quá khó khăn nhưng vì một số lý do khó nói rõ, việc xây dựng trại mới dự kiến hoàn thành trong năm ngày vẫn chưa hoàn tất, một bộ phận Khánh quân chỉ đóng tạm trong doanh trại lâm thời.
Cuối cùng lưu lại Đông Di thành có tổng cộng 5600 người, còn lại được phân bổ đóng quân ở các tiểu quốc chư hầu, nhằm mục đích trấn áp, răn đe.
Đêm hôm đó, sau đại tiệc, Đại hoàng tử không vội nghỉ ngơi mà nhẹ nhàng ra hiệu, cùng Phạm Nhàn lánh vào một gian thư phòng yên tĩnh.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D