๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại hoàng tử im lặng một lúc rồi lấy từ trong ngực ra một phong thư. Phạm Nhàn liếc nhìn, thấy ngay thể thức của nó, định quỳ xuống tiếp nhận mật chỉ nhưng bị Đại hoàng tử ngăn lại.
"Chỉ có hai ta ở đây, đâu cần để đầu gối phải chịu khổ." Đại hoàng tử nhẹ nhàng lắc đầu.
Phạm Nhàn giật mình rồi từ từ mỉm cười, cũng không làm lễ nữa mà tiếp nhận mật chỉ từ tay Đại hoàng tử, mở ra đọc kỹ rồi chìm vào trầm tư, một lúc lâu sau không lên tiếng.
"Ta sẽ về kinh trước, sau đó ngươi ở lại thay ta ba tháng." Trong thư, ngữ điệu Hoàng đế rất ôn hòa, không che giấu được vẻ tán thưởng đối với Phạm Nhàn. Tâm trạng Phạm Nhàn thoải mái, ngữ điệu cũng thư thái, nói với Đại hoàng tử: "Sắp xếp này cũng được, nhưng về sau ngươi trở về kinh, ta lại ra thay, chẳng lẽ hai ta phải liên tục thay phiên ở Đông Di?"
Để chinh phục Đông Di một cách êm thấm, giảm thiểu tổn thất cho Nam Khánh, Đại hoàng tử cùng Phạm Nhàn, hai hoàng tử mang dòng máu Đông Di, rất hiển nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.
Dù trong lễ mở lư một tháng trước, di thư Tứ Cổ Kiếm cố kéo Phạm Nhàn về phía người Đông Di, nhưng Hoàng đế là bậc đại trí tuệ, làm sao lại không hiểu. Ngài đã đổi ý, thật sự sai Đại hoàng tử dẫn Khánh quân đến đây đồn trú.
Cho dù là Đại hoàng tử hay Phạm Nhàn đều mang một nửa dòng máu Đông Di. Điều này vô cùng có lợi trong việc chinh phục lòng dân Đông Di thành. Dân bản địa sẽ cảm thấy thanh thản hơn khi biết người cai trị họ cũng mang dòng máu giống mình.
Đặc biệt với Đại hoàng tử, ai cũng biết mẹ đẻ của hắn, việc hắn ở lại Đông Di thể hiện sự pha trộn huyết mạch giữa Nam Khánh và Đông Di. Để chinh phục một vùng đất, pha trộn dòng máu chính là vũ khí hữu hiệu nhất.
Hoàng đế nhìn rất xa trông rất rộng.
Nhưng Hoàng đế không thể cho phép Đại hoàng tử và Phạm Nhàn cùng ở lại Đông Di thành lâu dài. Một là, dưới ngai vàng của ngài chỉ có hai hoàng tử trưởng thành này, cần họ ở bên giúp việc triều chính quân vụ. Hai là, con trai xa cách kinh đô quá lâu, đối với hai hoàng tử rõ ràng không mang nhiều màu sắc dòng dõi Lý gia này, Khánh Đế cũng loáng thoáng lo ngại.
Về nỗi lo này, Phạm Nhàn rõ như ban ngày, nên khi đọc mật chỉ cũng không bất ngờ, chỉ hơi đau đầu, Đại hoàng tử đến, mình phải đi, vậy sau này phải làm sao?
"Lúc nào cũng phải có người trú thường Đông Di." Y hỏi Đại hoàng tử: "Rốt cuộc Bệ hạ định thế nào? Là ngươi đến hay ta đến?"
"Ta cũng không rõ." Đại hoàng tử nhíu mày lo lắng. Hắn không phải quan lại bình thường Khánh Quốc, dù vui mừng và bất ngờ trước thành tích của Phạm Nhàn, không đánh mà thắng, thuyết phục Tứ Cố Kiếm, thu phục Kiếm Lư, tiến tới thôn tính con dân lãnh thổ Đông Di thành vào bản đồ Đại Khánh. Nhưng hắn vẫn lo ngại quá trình này có thể tiếp tục thuận lợi hay không.
Đặc biệt hôm nay ở ngoài thành, dù vạn kỵ binh Khánh Quốc có uy hiếp được phần lớn người Đông Di, nhưng thái độ của đệ tử Kiếm Lư khiến Đại hoàng tử cảnh giác.
Hắn nhìn Phạm Nhàn sâu sắc: "Dù Bệ hạ không nói ra, nhưng rõ ràng người không hài lòng việc ngươi tiếp quản Kiếm Lư."
"Khi đó quá bất đắc dĩ, nếu không tiếp quản Kiếm Lư thì phải xây dựng lại từ đầu." Phạm Nhàn cười lạnh: "Ngươi tưởng ta thích bị ép làm thịt nhồi bánh hay sao?"
"Ý của phụ hoàng rất rõ, ít nhất ngươi cũng phải về tường trình..." Đại hoàng tử nhíu mày, thở dài: "Ta chỉ đến tạm thời thay ngươi, phụ hoàng sẽ không yên tâm để ta ở lại Đông Di lâu dài."
Phạm Nhàn im lặng, biết Đại hoàng tử nói thật, hắn vẫn quan tâm đến Đông Di. Dù gì Ninh Tài nhân cũng đã dạy bảo nhiều năm, hơn nữa hắn có binh quyền, Hoàng đế thà tự mình ở lại Đông Di còn hơn giao nó cho Đại hoàng tử.
Chia đất phong vương cũng chẳng khó, nhưng chia đất thế nào, phong ai mới thực sự khó.
"Dù sao bệ hạ cũng chưa giục ta, ta ở lại Đông Di thành thêm một thời gian nữa, giúp ngươi ổn định tình hình." Phạm Nhàn nói: "Khi tình thế ổn định, ta sẽ về kinh."
Đại hoàng tử gật đầu rồi nói: "Giám Sát viện vẫn cần ngươi quản lý, chắc chắn phụ hoàng sẽ không để ngươi vắng mặt ở kinh đô mãi được. Khi trở lại kinh đô, ngươi nên dò xét xem sau này Đông Di thành sẽ được sắp xếp ra sao."
"Ngươi lo Bệ hạ sẽ phái một nhân vật mạnh mẽ tới khuấy động Đông Di hay sao?" Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Đại hoàng tử: "Có ta ở đây sắp xếp, người nửa Đông Di như ngươi đừng quá lo lắng."
Giọng y nghiêm túc: "Cho dù lo, cũng phải giữ trong lòng, không để lộ ra ngoài."
Đại hoàng tử biết đệ đệ này thực tâm quan tâm mình nên rất cảm động, gật đầu.
"Trần Bình Bình đã chuẩn bị rời đi chưa?" Phạm Nhàn nhấp trà, cảm thấy miệng khô khốc, liếc nhìn Đại hoàng tử. Vị đại hoàng huynh này rất thân thiết với Trần Bình Bình nên chắc hiểu rõ tình hình ở Trần Viên.
PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D