๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đã bắt đầu chuẩn bị, cách đây vài ngày đã vào cung từ giã." Đại hoàng tử không biết Trần Viện trưởng mà mình coi như chú bác đã từng có ý đồ đại nghịch bất đạo với phụ hoàng, hắn chỉ nghĩ Trần Viện trưởng đã lớn tuổi nên về hưu, và khi nghĩ đến có thể không còn gặp lại Trần Viện trưởng, hắn lại cảm thấy bâng khuâng.
Phạm Nhàn im lặng suy nghĩ một hồi, không bận tâm vấn đề đó nữa, cuối cùng hỏi: "Lần này quân đội đến Đông Di có phải toàn bộ là Tây Chinh quân ngày trước không? Ngươi có kiểm soát hoàn toàn được không?"
"Binh lính đều là cũ, vấn đề là tướng lĩnh trung tầng có rất nhiều người xa lạ." Đại hoàng tử híp mắt lạnh lùng nói.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Những ngày sau đó vẫn bận rộn không ngớt với những nghi thức giao tiếp đổi tên rườm rà diễn ra khắp nơi trong Đông Di thành. May mà bộ Lễ và Hồng Lư tự điều động nhiều quan viên đắc lực, nếu không Phạm Nhàn đã hộc máu vì những việc này.
Nhưng điều thực sự khiến y đau đầu là cuộc dân biến ở Tiểu Lương quốc phía tây bắc Đông Di thành. Trong hành động phản kháng chống Khánh Quốc, một đại nho được kính trọng đã tự thiêu ngay trên phố, khói đen bốc lên, nhen nhóm ngọn lửa căm thù trong lòng dân chúng Tiểu Lương.
Lúc này Phạm Nhàn mới thực sự nhận ra suy nghĩ ban đầu của mình quá ấu trĩ, muốn chinh phục một dân tộc khác mà hoàn toàn không đổ máu là điều bất khả thi.
Đại hoàng tử đã dẫn quân đi trấn áp, nhưng trước khi đi Phạm Nhàn rất nghiêm túc dặn dò không được để quân đội Khánh Quốc đóng tại đây ra tay, vì một khi tay dính máu người Đông Di, sẽ rất khó rửa sạch mối thù, không bao giờ hàn gắn được nữa.
Đại hoàng tử theo kế hoạch gửi thư nghiêm khắc trách mắng thành chủ Vân Chi Lan rồi sai phủ thành chủ điều quan viên và binh lính Đông Di đàn áp trước, còn quân Khánh giữ vai trò hậu trận, giữ khoảng cách nhất định.
Sau khi Đại hoàng tử và Vân Chi Lan rời đi, mọi việc đều giao cho Phạm Nhàn. Hôm nay y trốn ra bờ biển, nghĩ đến những đám cháy khắp nơi chưa tắt ở Đông Di thành, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Để phủ thành chủ đi dẹp loạn chắc sẽ tốt hơn một chút, giống như Ngụy quân trong Khâm sai trước, Phạm Nhàn tự cười chua chát. Cho dù làm gì đi nữa, cho dù có di ngôn của Tứ Cổ Kiếm và hợp tác của đệ tử Kiếm Lư, trong mắt dân chúng Đông Di y vẫn là tên xâm lược độc ác.
"Rốt cuộc ngươi định xử lý vụ Tiểu Lương quốc thế nào?" Vương Thập Tam Lang im lặng nhiều tháng nay bỗng hỏi: "Hay là ngươi muốn cho đại quân thảm sát dân chúng?"
"Phủ thành chủ không có đại quân, chỉ có uy thế những năm qua." Phạm Nhàn hiểu tại sao hôm nay Thập Tam Lang lại hỏi, hắn là người Đông Di nhưng phải trấn áp cuộc phản loạn theo hắn thấy là cực kỳ chính nghĩa của Tiểu Lương quốc, tâm trạng hẳn rất phức tạp. Sau một lúc, Phạm Nhàn nói nhỏ: "Ta có dặn cố giảm thiểu thương vong."
"Nhưng rồi vẫn có người chết, huống hồ binh đao đã vung lên, ngươi kiểm soát được đến đâu?" Vương Thập Tam Lang nhìn sóng vỗ về biển cả, ánh mắt buồn bã.
Phạm Nhàn quay sang nhìn Vương Thập Tam Lang, khuôn mặt dần trở nên nghiêm nghị: "Có phải ngươi quen biết vị đại nho tự thiêu kia?"
"Trước đây Cố tiên sinh thường đến Kiếm Lư nói chuyện với sư phụ." Vương Thập Tam Lang đáp.
Phạm Nhàn lắc đầu: "Thiên hạ vẫn luôn tàng long ngọa hổ. Dù ta chưa từng gặp Cố tiên sinh, chắc hẳn đó là nhân vật phi phàm. Cuộc phản loạn ở Tiểu Lương quốc bắt nguồn từ ông ấy, nhưng ta không thể trị tội ông ấy được. Yên tâm, ta sẽ bảo vệ gia quyến của ông ấy, cũng sẽ sớm xây dựng từ đường cho vị tiên sinh này."
Vương Thập Tam Lang sững sờ nhìn Phạm Nhàn, một lúc sau mới nói: "Ngươi không thực lòng kính trọng ông ấy, ngươi chỉ cần thể hiện thái độ đó để trấn an dân chúng Tiểu Lương."
"Đó là chiêu thức mà bất cứ kẻ xâm lược nào cũng làm." Vẻ mặt Phạm Nhàn thoáng buồn bã: "Nhưng ngươi nghĩ ra điều đó khiến ta ngạc nhiên đấy. Thập Tam, ngươi càng lúc càng không đơn giản."
"Thấy nhiều chuyện, ai cũng khó đơn giản." Thập Tam Lang nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn: "Ngươi từng hứa với sư phụ sẽ không khiến người Đông Di đổ máu."
"Ta không thích nhìn thấy máu, nếu không tại sao bị các ngươi Kiếm Lư trói vào xe ngựa này?" Phạm Nhàn cười tự giễu, nhưng ý cười dần lạnh băng. "Nhưng máu vẫn phải đổ nếu cần thiết, nếu cứ tiếp tục hỗn loạn sẽ như vòng xoáy nuốt chửng cả Đông Di thành, lúc đó người chết sẽ càng nhiều."
Y quay đầu lại nhìn Vương Thập Tam Lang: "Ta biết ngươi tức giận và đau khổ vì điều gì, nhưng hãy nhớ ta đã bỏ ra những gì, đừng quên, nếu chỉ vì lợi ích cá nhân, ta đâu phải dày vò như thế này, Khánh quân tấn công thì ta tránh xa, nhiều lắm là khóc than cho dân vô tội Đông Di thành mà thôi."