๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nếu hai bên giao chiến, Đông Di chắc thua, người chết có thể lên đến mười vạn." Phạm Nhàn nhắm mắt: "Triết lý của ta rất đơn giản, không ngăn được thì cố giảm thiểu thương vong càng nhiều càng tốt."
"Sinh mạng mười người và sinh mạng một vạn người không hề khác nhau." Vương Thập Tam Lang nói.
"Sai!" Phạm Nhàn nói dứt khoát: "Ta không quan tâm mạng sống có giá trị hay không, ta chỉ biết mỗi sinh mệnh là duy nhất vô nhị, mười vạn sinh mệnh độc nhất vô nhị chắc chắn quan trọng hơn mười, trăm, ngàn sinh mệnh khác."
"Nếu trời cho ta sự lựa chọn giữa mười vạn sinh mệnh và chín vạn chín trăm chín mươi chín sinh mệnh, ta nhất định chọn cái đầu tiên, vì nó nhiều hơn một sinh mệnh."
"Người Đông Di nên biết ơn ta." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Vương Thập Tam Lang: "Ta đã cứu sống rất nhiều người đáng lẽ đã chết."
Vương Thập Tam Lang im lặng rất lâu mới nói: "Nhưng những người đó vốn không cần phải chết."
"Sự nghiệp của bệ hạ cần họ chết, vậy họ phải chết." Phạm Nhàn đứng dậy: "Ngay cả sư phụ ngươi cũng không ngăn được, ngươi nên hiểu áp lực của ta."
Phạm Nhàn phủi cát dính sau lưng, nhìn ra biển: "Có lúc tự thấy mình gần như cao đại toàn rồi."
"Cao đại toàn là thế nào?"
(高大全 - cao đại toàn ~ cao lớn hoàn mỹ)
"Một cách miêu tả phi nhân tính." Phạm Nhàn nhún vai: "Nhưng nghĩ kỹ rồi, ta không phải cao đại toàn, chỉ là sẵn lòng làm thế thôi. Ta sẽ không hy sinh vì lý tưởng hay tinh thần nào cả, như vị Cố tiên sinh tự thiêu. Ta biết chạy trốn và giỏi chạy trốn."
Rồi y quay lại, bình tĩnh nhìn Thập Tam Lang: "Hôm đó ta và Tứ Cổ Kiếm nói chuyện trong phòng, ngươi chắc cũng nghe thấy về chân khí bá đạo rồi, ngươi có lĩnh ngộ được gì không?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghe thấy lời này, Vương Thập Tam Lang suy ngẫm một lát, không trả lời mà đứng dậy, đứng trước mặt Phạm Nhàn, từ từ rút kiếm bên hông ra. Hôm nay Thập Tam Lang không phải thầy tướng số đi khắp thiên hạ mà chỉ là một kiếm khách bên cạnh Phạm Nhàn, một kiếm khách không chịu sống một mình.
Vẻ mặt Phạm Nhàn trở nên nghiêm túc, tay phải với ra sau lưng rút Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, ánh kiếm như nước mùa thu, soi xuống mặt biển gần đó càng thêm lấp lánh.
Không hề có dấu hiệu báo trước, thanh kiếm vô thanh vô tức đâm tới cách mặt Phạm Nhàn một thước.
Đây là lần đầu Phạm Nhàn thực sự nhìn thấy Vương Thập Tam Lang vung kiếm, bấy giờ mới hiểu tại sao Tứ Cổ Kiếm gửi gắm hết hy vọng vào thanh niên này. Không còn nghi ngờ gì nữa, Thập Tam Lang đã lĩnh hội kiếm ý đến mức cực cao, tâm niệm vừa động, kiếm khí đã đến, dường như đã thoát khỏi ràng buộc của hoàn cảnh.
Đó là cảnh giới kinh khủng nhờ tâm ý kiên định, một khi Thập Tam Lang rút kiếm, tâm trí không còn tạp niệm, chỉ còn thanh kiếm.
Thiên Tử kiếm trong tay Phạm Nhàn vẫn chỉ xéo lên trời 45 độ, hoàn toàn không kịp phản ứng. Sắc mặt y tái nhợt, chân khí bá đạo sau lưng bỗng bùng nổ, trong thời khắc cấp bách y mạnh mẽ nhảy lên, như chim hải âu vỗ cánh, lượn về phía sa mạc phía sau.
Chỉ trong chớp mắt đã lượn xa mười lăm trượng, đó hoàn toàn không phải là thân pháp có thể có của con người.
Sau một kiếm, hàn quang trên kiếm của Thập Tam Lang từ từ thu lại, nhưng trên bãi cát trước mặt bất ngờ xuất hiện một đường kiếm khí, như là có người, có kiếm đi qua.
Một vệt sâu hoắm.
o O o
Hai người cách nhau mười lăm trượng, tay Phạm Nhàn vẫn nắm chặt Thiên Tử kiếm. T bỗng có cảm giác kiếm đơn giản trực tiếp của Thập Tam Lang lại mang chút hơi hướng của nhát kiếm kinh thiên khi Ảnh Tử tích lũy công lực hàng chục năm đâm về phía Tứ Cổ Kiếm trong phủ thành chủ ngày ấy.
Y kinh ngạc nhìn Thập Tam Lang im lặng, một lúc sau mới nói: "Chiêu kiếm thật bá đạo."
Nói xong, y mới phát hiện giọng mình khàn khàn, chắc là để tránh kiếm vừa rồi, chân khí trong cơ thể y đã tăng vọt quá nhanh trong thời gian ngắn, làm tổn thương mạch phổi.
Phạm Nhàn hít sâu một hơi, sắc mặt dần trở lại bình thường. Y nhìn chằm chằm vào Thập Tam Lang: "Thẳng tiến không lùi. Nhưng thường ngày ngươi không mạnh mẽ và nhanh chóng như vậy."
"Ta luyện chân khí bá đạo, dù không vượt qua được cửa ải thứ nhất nhưng cảm nhận được mùi vị của nó." Vương Thập Tam Lang xuất kiếm không thành công, bèn nhắm mắt lại: "Ta đã hiểu, tham thì thâm. Ta có kiếm trong tay, cần gì phải học tuyệt học của Khánh Đế?"
Công pháp bá đạo quá hung hiểm, nhất là khi vượt qua cửa ải thứ nhất, cảm giác tâm thần và thể xác hoàn toàn xung đột, mất khống chế, giống như điên loạn. Lúc trước Phạm Nhàn dễ dàng vượt qua là vì nhiều năm nằm liệt giường, quen với cảm giác thân thể tê liệt, chỉ có đầu óc hoạt động.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑