๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Quả thật rất vụng về, suốt đời này Cao Đạt chỉ mới nịnh Phạm Nhàn. Hơn nữa Phạm Nhàn cho rằng hắn nịnh hót kém, ngăn cản hắn học theo Vương Khải Niên. Từ đó, Cao Đạt chưa bao giờ nịnh nọt ai, ngay cả quan chức Chính tam phẩm trước mặt hắn cũng cực kỳ lễ phép. Hôm nay phải nịnh nọt cầu xin lũ nha dịch này, đã là nhượng bộ lớn nhất trong đời hắn. Ba năm lang bạt thế gian, theo lý hắn phải học được một số điều, nhưng dù sao hắn vẫn là Hổ Vệ Cao Đạt tay cầm trường đao, đứng trong Thanh điện Thượng Kinh thành một chiêu phá địch, làm sao có thể thực sự bẻ gãy ngạo khí, biến thành con tôm trên bàn?
Hổ Vệ không phải thị vệ, không phục vụ ai, chỉ dùng để giết người.
Đột nhiên bọn nha dịch cảm thấy trước mặt thêm một ngọn núi, chính là ông chủ quán, một luồng khí thế ào tới, khiến những lời tục tĩu của chúng im bặt.
Sau một lúc, xấu hổ về thái độ mất bình tĩnh của mình, chúng tức giận. Gã hiền lành kia làm sao mà đáng sợ đến nỗi chúng không dám nói gì? Rõ ràng hắn ta đang cúi mình, cười híp mắt xin lỗi kia mà. Tức giận làm chúng càng ngông cuồng, đập phá đồ đạc trên bàn inh ỏi.
Con mắt Cao Đạt dừng trên vỏ đao của chúng, chợt nhớ mình đã lâu không cầm dao, tay chỉ nắm đôi đũa gỗ đen dài.
Hắn im lặng, không phản kháng, để bọn chúng mắng vì hắn muốn bảo vệ nương tử và hài tử, không muốn vì mình mà thê tử hài tử phải lưu lạc khắp thiên hạ.
Thậm chí bản thân Cao Đạt cũng không muốn lang bạt nữa. Năm xưa trốn khỏi Đại Đông sơn, hắn có thể đi Đông Di, Bắc Tề nhưng không chịu, dù sao hắn cũng là người Khánh Quốc, muốn ở lại đây, mặc dù vẫn còn quan lại hung tàn, bất công nơi trần gian.
Cao Đạt nhịn nhục, rất khổ sở. Cao Đạt giả vờ yếu đuối, rất vụng về.
Nhưng bất chợt, hắn nghe thấy tiếng động lạ, quay lại thì thấy một tên nha dịch say sưa đứng cạnh nương tử, tay đang sờ soạng váy của cô.
Cao Đạt nắm chặt lấy đôi đũa, như nắm lấy thanh trường đao cán dài của mình.
Khuôn mặt hắn không thay đổi, ánh mắt vẫn bình tĩnh. Không còn nhịn nhục hay giả vờ, hắn chỉ theo bản năng đã lâu không dùng, rất tự nhiên mà vung đũa chém tới.
Giống như chém về phía tên sát thủ, đâm về phía gió. Hổ Vệ chỉ biết cách đơn giản nhất, chém đứt mọi vấn đề trước mắt.
Có lẽ ba năm qua hắn đã chọn con sai đường. Hắn là người cầm đao, chứ không phải kẻ hạ cấp.
o O o
Cao Đạt dường như quên mất tay mình cầm không phải đao mà là đôi đũa, vẫn chém xuống như thường.
Lũ nha dịch đang cười đùa, chúng định hỏi anh bạn kia xem mông nương tử câm kia có mềm như vậy không, còn chuẩn bị đánh nam nhân họ Tống ngã xuống đất, sau đó sẽ lợi dụng lúc hỗn loạn sờ soạng cái mông to ấy vài cái.
Rắc một tiếng, đôi đũa đã gãy.
Cả quán im bặt.
Nương tử câm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, con ngươi co rút lại, toát lên vẻ sợ hãi và choáng váng tột độ. Cô hoàn toàn không thể tin được mọi thứ, miệng lẩm bẩm kinh hoàng nhưng không thể thốt thành lời.
Đám nha dịch cũng ngưng cười, đình chỉ mọi động tác, chỉ biết ngơ ngác nhìn sang bên kia.
Đôi đũa gỗ đen bị chém đứt làm đôi, một nửa như lưỡi dao sắc bén, cắt đứt cổ họng tên nha dịch kia!
Trước ngực tên nha dịch ướt đẫm máu tươi, cổ họng bị đôi đũa chém rách, lộ ra khí quản, thực quản và những sợi gân đỏ không biết tên ẩn trong đó.
Nha dịch trừng đôi mắt vô hồn, nhìn chằm chằm vào Cao Đạt đứng thẳng như núi rồi từ từ quỵ xuống. Hắn ta đến chết cũng không hiểu, tại sao mình chỉ sờ mông người đàn bà kia mà cổ lại bị chém đứt, càng không hiểu sao đôi đũa đen trên tay chủ quán lại sắc bén đến thế!
Tay Cao Đạt cầm nửa chiếc đũa vẫn rất vững, khi nha dịch chết trước mặt, dường như hắn không còn là chủ quán mà thành một cao thủ đáng sợ, cảm giác quen thuộc kia trở lại trong người hắn.
Hắn bước tới, khẽ ôm lấy nương tử, thì thầm vài lời bên tai cô, lông mày nhíu lại. Hắn biết mình ra tay quá nặng, tên nha dịch kia tội không đến nỗi chết, nhưng hắn lộ ra chiêu này, dưới điều tra của triều đình, chắc sẽ bị phát hiện thân phận.
Có điều...
Cao Đạt không phải tức giận mà ra tay mất khôn. Thực ra, hắn chỉ phất nhẹ đôi đũa. Nhưng hắn quên mình đã là cao thủ bát phẩm, cũng quên đám gây sự không phải ở tầm Quân Sơn hội hay Cẩm Y vệ Bắc Tề. Chúng chỉ là lũ tiểu nha dịch đáng ghét và đáng thương.
Đây chỉ là hiểu lầm chết người. Cao Đạt đánh giá quá cao bọn chúng nên dễ dàng giết chết một người như vậy.
Những nha dịch còn lại run rẩy khi thấy cảnh tượng này, không biết chủ quán mỳ là ai, lại hoảng sợ trước cái chết đẫm máu vừa rồi. Một lúc sau, một tên hèn nhát mới thét lên.