๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tiếng thét làm mọi người tỉnh táo trở lại, chúng không tin có người giết người chỉ với đôi đũa. Chúng tưởng mình hoa mắt, có lẽ chủ quán đã giấu hung khí gì đó khiến đồng bọn gặp nạn.
Một tên nha dịch lén chạy về báo tin cho quan phủ, những kẻ còn lại theo lệnh tiểu đầu mục rút đao trên bàn, hò hét xông tới Cao Đạt.
Cao Đạt cúi đầu thở dài giải thích với nương tử, đôi đũa trên tay rớt xuống đất, hắn thấy cô sợ hãi kinh hồn.
Tay hắn vươn vào trong làn đao, cướp lấy một thanh rồi chém loạn xạ. Tiếng kim loại vang lên, máu bắn tung tóe, đám nha dịch hoàn toàn không đỡ nổi, bị chém đầu một nơi thân một nẻo, ngã xuống trong quán mỳ.
Tất cả đều chết sạch, nhanh gọn lẹ.
Cao Đạt một tay cầm đao, một tay đỡ nương tử bước ra khỏi quán, khiến dân chúng xung quanh xôn xao, vội vàng nhường lại lối đi.
Hắn biết phải rời Đạt Châu ngay lập tức. Giết lũ nha dịch không tính gì, vốn dĩ hắn là thủ lĩnh Hổ Vệ, sinh ra để giết người. Cuộc đời hắn đã định sẵn không thể mãi ở tại quán. Nhưng bây giờ hắn có thê tử có hài tử, không muốn chết dưới tay triều đình, nên quyết phải bỏ trốn.
Dưới nắng gay gắt, hai người Cao Đạt và nương tử bước lên con đường lưu vong. Hai người im lặng, vội vã về nhà nhận lấy hài tử rồi kiếm một ít bạc, chuẩn bị ra khỏi thành.
Dọc đường, nương tử câm không nói gì nhưng trên mặt vẫn là sự tin tưởng và ngưỡng mộ đối với nam nhân của mình. Cô sẵn sàng đi theo hắn.
Dưới nắng chói chang, ôm hài tử, cầm đoản đao, nhìn nương tử, Cao Đạt cảm thấy ân hận và lo lắng vô cùng, thì thầm: "Nương tử, ta nợ nàng quá nhiều."
Nhưng Đạt Châu thành phản ứng nhanh hơn bao giờ hết, cổng thành đã đóng chặt trước khi Cao Đạt kịp bù đắp lại những món nợ trong lòng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vận may của Cao Đạt quả thật rất kém.
Trước đó tại quán mì, hắn biết có một nha dịch lẻn đi, nhưng cũng không để tâm. Bởi quan lại nha môn phần nhiều là hạng hèn nhát, hơn nữa trong suy đoán của hắn, một châu quận nhỏ như vậy không thể nào xuất hiện nhân vật đáng gờm, phản ứng của hắn và nương tử câm coi như nhanh chóng, ôm đứa nhỏ chạy về nhà rồi ra cửa thành, quan phủ không thể phản ứng kịp.
Nhưng khi đi đến cách cửa thành nửa dặm, hắn nghe thấy tiếng đóng cửa thành vang dội cùng với tiếng la hét ầm ĩ, tiếng ra lệnh gấp gáp. Cao Đạt trừng mắt nhìn về phía cửa thành xa xa, nhìn đám nha dịch càng ngày càng đông, trong lòng lạnh ngắt, vô cùng kinh ngạc.
Hắn quay đầu nhìn nương tử bên cạnh, động tác lúc trước quá vội vã, mái tóc của cô đã ướt mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt trong veo đầy sợ hãi và bất an.
Cao Đạt vỗ nhẹ tay cô, hạ giọng nói: "Đừng sợ, có ta đây."
Nương tử câm há miệng, gật đầu, nhưng trong lòng lo sợ tướng công giết quan binh, đó là đi ngược với triều đình, chắc chắn cả nhà ba người sẽ không thể sống sót, nỗi đau xâm chiếm lòng cô, thấm vào đôi mắt, nhìn thật bi ai.
Không rõ cửa thành nhận chỉ thị từ đâu, chỉ đóng kín cửa thành mà không mở rộng vùng truy nã, nên cho Cao Đạt chút thời gian ứng biến. Hắn nhíu mày, ôm con, dắt tay nương tử câm, đi vào khu dân cư phía sau thành, không lâu sau đã biến mất trong Đạt Châu.
o O o
Nói vận may Cao Đạt rất kém, bởi thành viên Chuyên Án ti của bộ Hình cho một toán người tới Đạt Châu. Nhắc tới cũng là trùng hợp, đây chính là nhóm Hạ Tông Vĩ phái ra, điều tra... chính Hổ Vệ Cao Đạt ngày xưa có thể đã bỏ trốn khỏi Đại Đông sơn.
Mấy tháng qua trong kinh đô, Hạ Tông Vĩ vẫn giữ bình tĩnh, vì biết với thực lực và quan hệ của mình trong triều cùng ân sủng của Hoàng đế bệ hạ, hoàn toàn không lay chuyển được địa vị của Phạm Nhàn, nên vẫn âm thầm tiến hành việc đó.
Hắn muốn mở ra khe hở từ Vương Khải Niên hoặc Cao Đạt. Nhưng dò xét nhiều tháng, Vương Khải Niên của Giám Sát viện chủ vẫn chẳng có manh mối gì, cho dù rõ ràng lão Vương đang mang cả nhà lẩn trốn, nhưng Chuyên Án ti vẫn không tìm ra điểm đột phá. Ngược lại, dưới áp lực mạnh mẽ và sự hậu thuẫn của Hạ Tông Vĩ, quan viên bộ Hình từ những chi tiết rất nhỏ ở dưới chân Đại Đông sơn bắt đầu điều tra, dần dần phát hiện ra lộ trình chạy trốn của Cao Đạt, cuối cùng xác định nơi ẩn náu có thể ở bảy châu thành phía nam Đông Sơn, phía bắc con khu vực Giang Bắc.
Đạt Châu chính là một trong số đó.
Trong biển người mênh mông, tìm một cao thủ mà tất cả đều nghĩ là đã chết thật khó khăn, huống hồ việc này không thể phát lệnh truy nã, nên suốt nửa năm qua các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình vẫn tiến hành công việc tìm kim đáy bể ở bảy thành trấn và các làng quê xung quanh, nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối gì.