๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cả Khu Mật viện và cung đình đều bắt đầu hoạt động. Trong các ngõ phố kinh đô, nhiều thế lực cũng bắt đầu chuẩn bị.
Chỉ trong một ngày mà huy động được nhiều binh lực và bố trí trận thế lớn như vậy, chỉ có thể là Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc. Và thiên hạ bây giờ, chỉ có một người xứng đáng để Hoàng đế cẩn thận và dành nhiều tâm sức như thế.
Chỉ có người đó mới khiến Chính sứ uy nghiêm của Khu Mật viện như Diệp Trọng cũng lo lắng bất an khi chờ đợi ý chỉ cuối cùng của Hoàng đế bệ hạ.
Từ những diễn biến đan xen, cuối cùng Cung Điển cũng xác nhận Hoàng đế sắp động thủ với Trần Viện trưởng!
o O o
"Tại sao?" Giọng Cung Điển hơi khàn khàn, ngồi xuống bên cạnh Diệp Trọng, cầm trà lạnh uống một hơi cạn sạch nhưng vẫn không dập tắt được nỗi kinh hoàng trong lòng.
Việc triển khai cấm quân, quân phòng vệ cùng Khu Mật viện, không nghi ngờ gì nữa là nhằm vào Giám Sát viện kinh đô. Nhưng dù là Hoàng đế, hay Diệp Trọng, hay Cung Điển, chỉ cần nghĩ đến hôm nay phải đối đầu với Trần Bình Bình, không ai có được lòng tự tin trọn vẹn. Chỉ riêng những nhân vật ở tầng lớp cao nhất Khánh Quốc mới biết, lão già ốm o gầy guộc Trần Bình Bình kia thực ra nắm trong tay sức mạnh ghê gớm nhường nào. Mặc dù không còn là Viện trưởng Giám Sát viện, nhưng suốt mấy chục năm ông là vương giả trong bóng tối đại lục. Một khi lâm nguy, khó nói trước được ông sẽ bùng nổ năng lượng kinh khủng đến mức nào.
Điều khiến Cung Điển lo sợ nhất, thậm chí hơi tức giận Hoàng đế bệ hạ là ông không tìm ra bất kỳ lý do chính đáng nào để triều đình phải đối phó với Trần Viện trưởng cả!
Chẳng lẽ chỉ vì công trạng hiển hách mà làm phật ý đế vương? Điều này hoàn toàn vô lý, nếu chỉ vì thế thì Hoàng đế bệ hạ đã giết Trần Bình Bình từ hai mươi năm trước. Hay là Trần Bình Bình có ý phản nghịch? Nhưng cả thiên hạ đều biết Trần lão Viện trưởng chính là bề tôi trung thành nhất bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, nếu không có ông, biết bao phen Hoàng đế bệ hạ đã mất mạng.
Tại sao? Đó là điều Cung Điển cần một lời giải thích. Ông bắt đầu cảm thấy Hoàng đế bệ hạ quá mức ngu xuẩn! Dù thiên hạ có nhìn nhận thế nào về Giám Sát viện và Trần Bình Bình, thì Giám Sát viện vốn là cơ quan đặc vụ của Hoàng đế bệ hạ, còn Trần Bình Bình là con chó trung thành của Hoàng đế bệ hạ. Vậy mà Hoàng đế bệ hạ lại dám liều lĩnh làm đại loạn triều đình chỉ để thực hiện chuyện vô lý này, không phải ngu xuẩn còn gì nữa?
Diệp Trọng ngồi bên bàn nhỏ, im lặng rất lâu không nói gì. Dĩ nhiên ông hiểu nguyên nhân mất bình tĩnh của Cung Điển, cho dù có vô số binh mã, nhưng biết hôm nay phải đối đầu Trần Bình Bình và cả Giám Sát viện, trong lòng ông vẫn run sợ.
Uy danh của Trần Bình Bình quá lớn, những suy nghĩ trong đầu ông ta hoàn toàn vượt ngoài tầm hiểu biết của các thần tử trong triều. Lịch sử đã chứng minh, bất cứ ai dùng mưu kế đối phó Trần Bình Bình đều chuốc lấy đại họa.
Từng có Tiếu Ân trong thời toàn thịnh, hay như trường hợp Trưởng công chúa và Tần gia phản loạn, tất cả đều trở thành trò cười dưới đòn liên thủ của Trần lão Viện trưởng và Hoàng đế bệ hạ.
Diệp Trọng hít một hơi thật sâu, khuôn mặt vuông vức với làn da nâu đen thoát lên vẻ kiên quyết: "Việc của ngươi là bảo vệ an toàn cho hoàng cung, việc của ta là ổn định quân đội Đại Khánh. Còn những việc kia, tự nhiên có người lo."
"Chắc chắn ngươi phải ra tay, nếu không Hoàng đế bệ hạ đâu cần triệu ngươi đến," Cung Điển lo lắng liếc nhìn sư huynh, trong lòng bất an. Hồi đó Trần Bình Bình có thể đưa gian tế vào nhà Tần gia hai mươi năm, không biết hôm nay trong Diệp gia, thậm chí cả Định Châu quân đáng tin cậy nhất, liệu có bao nhiêu người của Trần Bình Bình?
"Bệ hạ... thật sự hồ đồ." Cung Điển nghĩ nếu bệ hạ thực sự đoạn tuyệt với Trần lão Viện trưởng thì cho dù kết cục ra sao, chắc chắn triều đình Khánh Quốc sẽ hứng chịu thiệt hại không thể đảo ngược vì chấn động này.
"Giám Sát viện không chưa chắc đã phản..." Diệp Trọng nhắm mắt nói khẽ: "Có thể khẳng định là bệ hạ có biện pháp kiểm soát Giám Sát viện."
Nhưng Cung Điển chỉ lắc đầu, dù trong lòng hắn bệ hạ là người vĩ đại và đáng tôn kính nhất thiên hạ, nhưng không nghi ngờ gì Trần Bình Bình mới là người mạnh mẽ nhất trong bóng tối. Giám Sát viện không dễ kiểm soát như vậy, và hắn liền nghĩ đến chuyện khủng khiếp khác.
"Nếu lão Viện trưởng thực sự bị bắt về kinh..." Cung Điển nhìn thẳng vào mắt Diệp Trọng, nghiến răng nói: "Tiểu Phạm đại nhân sẽ làm gì? Bệ hạ... quả thực hồ đồ!"
Đây đã là lần thứ ba hắn nói bệ hạ hồ đồ. Là một trung thần, phản ứng của Cung Điển hôm nay thật sự có phần quá khích, nhưng cũng không trách được, bởi bất kỳ ai biết rõ âm mưu ngày hôm nay của triều đình đều phải cảm thấy lạnh sống lưng.