๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trước mặt ngài là vài cuộn sách mỏng. Một cuộn ghi chép về vụ ám sát bí ẩn Tam hoàng tử trong thâm cung lúc kinh đô phản loạn. Một cuộn về bí mật điều tra Huyền Không miếu, đặc biệt là va chạm giữa Ảnh Tử chủ sự thật sự của Lục Xử Giám Sát viện với Tứ Cố Kiếm tại phủ Thành chủ Đông Di thành năm nay. Còn có việc Phạm Nhàn bí mật đưa Ảnh Tử bị thương nặng về Giang Nam. Cuộn thứ ba ghi chép vụ phục kích Phạm Nhàn năm xưa tại sơn cốc, cùng hiện tượng bất thường của Giám Sát viện lúc đó, và hai cỗ nỏ thủ thành được đem ra khỏi Bính phường Nội Khố.
Cuộn điều tra thứ tư dày nhất nhưng cũng mơ hồ nhất. Sau 3 năm điều tra bí mật của cung đình và triều đình nhưng trước sự che giấu cố ý của Trần Bình Bình, Khánh Đế chỉ tìm ra được chút manh mối về vụ hỏa hoạn mùa xuân ở kinh đô. Kẻ phản bội nào đó trong Giám Sát viện nhắm thẳng vào nội cung, thái tử, Trưởng công chúa và đêm mưa dông đó.
Còn nhiều cuộn khác nữa...
"Lão tam, lão nhị, Thừa Càn, Vân Duệ..." Sắc mặt Hoàng đế hơi tái nhợt, ngài gạt sang một bên một cuộn sách mỏng rồi lần lượt đọc ra bốn cái tên, ném sang bốn cuộn sách.
Cuối cùng ông nhặt vài cuộn sách lên, ngón tay siết chặt rồi đặt nhẹ xuống bên cạnh, thở dài: "Đây là An Chi."
Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mơ màng trong mắt đã biến mất, chỉ còn nỗi buồn và nụ cười tự giễu: "Thần tử trung thành nhất của trẫm từng có ý định giết hết các con trai của trẫm, hoặc ép trẫm phải giết chúng."
Lông mày của ngài nhăn lại: "Điều khiến trẫm bất ngờ nhất là ngay cả An Chi mà con chó già đó cũng không tha. Hồi đó nếu không nhờ mạng lớn, chắc nó đã sớm chết dưới tay lão ta."
Khánh Đế chậm rãi lắc đầu, hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên tia sát khí, trầm giọng nói: "Mang lão chó già đó về đây, trẫm muốn hỏi rõ ràng việc này là thế nào."
Diêu công công không dám nói thêm, cúi sâu rồi bước ra khỏi Ngự Thư phòng. Chân lão ta gần như mềm nhũn, vì lão hiểu tâm trạng của bệ hạ hơn ai hết, câu nói thấp thoáng sát khí kia đã nói lên quá nhiều điều.
Khi lão rời phòng, Hoàng đế lạnh lùng phán: "Truyền lời cho Ngôn Băng Vân, cứ nói trẫm đang nhìn hắn đấy. Lại bảo Sử Phi, trẫm muốn còn sống."
Sắc mặt Hoàng đế vẫn lạnh lẽo: "Nếu con chó già chết, hắn cũng đừng có sống sót mà về gặp ta!"
"Đem lão chó già đó còn sống về đây, trẫm muốn hỏi rõ ràng việc này là thế nào!" Hoàng đế nhắc lại mệnh lệnh, giáng một chưởng xuống bàn làm nó vỡ vụn thành bột gỗ bay khắp phòng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giữa trưa, Hạ Đại học sĩ đặt tay lên trán che nắng, không để ý mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt, vội vã rời khỏi hoàng thành tĩnh mịch. Hắn không vào Môn Hạ Trung Thư mà thẳng tiến lên kiệu, đến nha môn Đô Sát viện. Bước vào nha môn, hắn mới phát hiện mình đã ướt đẫm mồ hôi, hơi choáng váng bước vào trong sảnh. Hắn ngồi cô đơn nơi đó nửa ngày mới tỉnh táo trở lại.
Lúc trước được Hoàng đế triệu kiến, chỉ nói vài câu ngắn gọn nhưng Hạ Tông Vĩ đã hiểu, mọi âm mưu bí mật của hắn đều rơi vào tầm mắt của Hoàng đế bệ hạ. Hoàng đế biết hắn đang điều tra điều gì nhưng chỉ lười quan tâm, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Nghĩ vậy, Hạ Đại học sĩ không khỏi rùng mình khiếp sợ. Với đôi mắt thông tuệ của Hoàng đế bệ hạ, việc này sao có thể qua mắt được? Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là Hoàng đế không trách mắng gì, chỉ mệt mỏi dặn dò vài câu rồi sai hắn lui.
Hạ Tông Vĩ ngồi trầm tư trong sảnh đường mát mẻ của Đô Sát viện. Hoàng đế không tức giận là vì sao? Hay là cung đình và bộ Hình đã tra ra manh mối gì ở Đạt Châu? Liệu Hổ Vệ Cao Đạt hay Vương Khải Niên còn sống? Đạt Châu cách kinh đô không xa nhưng việc truyền tin vẫn mất thời gian. Hạ Tông Vĩ chỉ biết hồi hộp chờ tin từ Đạt Châu. Hắn vẫn không hề hay biết hành động truy bắt Cao Đạt của hắn đã vô tình ngăn cản Trần lão Viện trưởng về quê, đồng thời tạo cơ hội cho Trần Bình Bình ra tay.
Đương nhiên, đây cũng chính là cơ hội để Hoàng đế ra tay.
Không chỉ Hạ Tông Vĩ mà cả Hồ Đại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư, các quan lại tam tự lục bộ của Khánh Quốc cũng không ai đoán được hôm nay đất nước đang ở trong tình trạng xao động. Họ chỉ cảm nhận được một mùi vị kỳ lạ nào đó, nhưng chẳng ai liên tưởng tới Trần lão Viện trưởng đã về hưu.
Ngay cả người thông minh nhất cũng không thể nghĩ tới xung đột giữa Hoàng đế và Trần Bình Bình, huống hồ là thần tử không dám suy nghĩ theo hướng đó.
Kể cả quan lại Giám Sát viện cũng không hề nghi ngờ lòng trung thành tuyệt đối của lão Tổ tông đối với Khánh Quốc và Hoàng đế bệ hạ.