๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trung thành phụng sự Hoàng đế bệ hạ, tất cả vì Khánh Quốc; đây là giáo huấn đầu tiên mà tất cả quan viên, mật thám Giám Sát viện đều được dạy khi mới vào nghề. Hàng chục năm qua, dưới sự lãnh đạo của Trần Bình Bình, tất cả quan viên áo đen đều vì mục tiêu đó, vì sự hùng mạnh của Khánh Quốc và an toàn của Hoàng đế bệ hạ mà nỗ lực không ngừng. Ai có thể ngờ rằng, ngày hôm nay Giám Sát viện lại trở thành mục tiêu của Hoàng đế bệ hạ?
Bởi vì chẳng ai nghĩ đến điều này, nên cũng chẳng ai điều tra sâu về vấn đề này. Là cơ quan tình báo đặc vụ hàng đầu thiên hạ, hôm nay Giám Sát viện nhận ra nhiều dấu hiệu lạ trong kinh đô, đặc biệt là việc tăng cường phòng thủ cấm quân, động thái bất thường của quân phòng vệ kinh đô. Thậm chí cả việc Hạ Đại học sĩ đột ngột vào cung rồi tỏ ra suy sụp khi ra ngoài cũng không qua mắt được các mật thám, đều được báo cáo về tòa kiến trúc xám xịt kia.
Bát Đại Xử ngoại trừ Ngũ Xử của Hắc Kỵ, tất cả mọi người đều ở trong kiến trúc màu xám đen của Giám Sát viện. Khi mặt trời mới vừa lặn về tây, các thông tin đã được tổng hợp về Nhị Xử, được phân loại qua các quan viên tình báo khác nhau rồi đặt lên bàn của người phụ trách tình báo Nhị Xử.
Chủ sự Nhị Xử là một người trung niên, cũng là một trong số ít lão thần còn ở lại Bát Đại Xử. Kể từ khi Phạm Nhàn trở thành Đề ti và dần dần tiếp quản quyền lực Giám Sát viện, Trần Bình Bình đã khuyên các lão thần rút lui để Phạm Nhàn tiếp quản dễ dàng hơn. Những lão thần năm xưa đi theo Trần Viện trưởng xây dựng Giám Sát viện không có ý kiến gì về con trai của tiểu thư Diệp gia, nên rút lui cũng rất tự nhiên.
Mộc Thiết tiếp quản Nhất Xử, sư huynh độc sư môn của Phạm Nhàn tiếp quản Tam Xử, Ngôn Băng Vân tiếp quản Tứ Xử, Thống lĩnh Hắc Kỵ hiện giờ là Kinh Qua đeo mặt nạ bạc. Các chủ sự của Thất Xử và Bát Xử đã thôi chức từ lâu, nhường cho người của Phạm Nhàn.
Chỉ riêng Nhị Xử do tầm quan trọng của tình báo mà vẫn do vị lão chủ sự phụ trách, lão cũng chăm chỉ huấn luyện người kế nhiệm, chỉ đợi kế nhiệm có thể gánh vác hệ thống tình báo Khánh Quốc là sẽ nhường chức cho người của Phạm Viện trưởng.
Giám Sát viện và Đô Sát viện vẫn tranh chấp, Phạm Nhàn không ưa Hạ Đại học sĩ nên hắn ta luôn là đối tượng theo dõi của Giám Sát viện. Tuy từ trước tới nay Hoàng đế luôn giữ thái độ phản đối việc này, nhưng Giám Sát viện vẫn lợi dụng lực lượng trong tay để dò xét, triều đình cũng không thể trông chừng hằng ngày được. Chủ sự trung niên của Nhị Xử nhíu mày nhìn hồ sơ trên tay, không hiểu sao Hạ Tông Vĩ lại tỏ ra rầu rĩ thế sau khi gặp Hoàng đế bệ hạ.
Về phần điều chỉnh cấm quân và xuất binh của quân phòng vệ kinh đô cũng là tin tức nhạy cảm. Chủ sự Nhị Xử nhíu mày suy nghĩ mãi mà không hiểu, bây giờ kinh đô Khánh Quốc phòng ngự vững vàng, có lực lượng nào cần triều đình phải dụng tâm đối phó đến thế, nhất là ngay từ đầu Giám Sát viện đã không tham gia vào việc này. Trong cung thậm chí còn không có thông báo gì, điều này thật sự khác hẳn so với thường lệ.
Lão ôm hồ sơ rồi bước ra ngoài, lên gác, gõ cửa căn phòng bí mật yên tĩnh kia rồi đẩy cửa bước vào.
Một thanh niên mặc toàn đồ trắng khác hẳn với không khí u ám của Giám Sát viện, đang ngồi sau bàn lớn, chăm chú xem xét điều gì đó.
Chủ sự Nhị Xử mỉm cười, nhìn Ngôn Băng Vân thở dài trong lòng rồi bước tới đặt hồ sơ trên tay lên bàn của hắn.
Lão Viện trưởng đã rút lui, Tiểu Phạm đại nhân cuối cùng đã thực sự trở thành Viện trưởng, và rõ ràng Tiểu Ngôn công tử không chỉ quản lý Tứ Xử, chỉ e tương lai sẽ thay Phạm Nhàn làm Đề ti mới của Giám Sát viện. Trong vài năm qua, Trần Bình Bình luôn ốm đau, Phạm Nhàn không kiên nhẫn quản lý việc nhỏ nên toàn bộ công việc Giám Sát viện đều do Ngôn Băng Vân cật lực gánh vác. Vì thế sau này Ngôn Băng Vân làm Đề ti phụ trách tạp vụ của Giám Sát viện, các quan viên đều đã quen thuộc, không có ý kiến gì.
Đối với các lão thần Giám Sát viện, mặc dù Tiểu Phạm đại nhân là người tài ba xuất chúng, được mọi người trung thành vô điều kiện nhờ mối quan hệ giữa tiểu thư Diệp gia và Trần lão Viện trưởng; nhưng vẫn có khoảng cách nhất định. Ngược lại, Tiểu Ngôn công tử lớn lên tại Giám Sát viện, là công tử nhà Ngôn Nhược Hải, từng hy sinh rất nhiều cho viện ở Bắc Tề nên được mọi người thân cận hơn hẳn.
“Lưu thúc, cái gì thế, lại làm phiền thúc tự mình đưa lên?” Ngôn Băng Vân mỉm cười ôn hòa, không có chút lạnh nhạt nào như trước mặt Phạm Nhàn, đứng dậy mời vị chủ sự Nhị Xử ngồi xuống rồi lật qua những tập hồ sơ.