๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khuôn mặt quan viên Giám Sát viện bên cạnh bỗng trở nên cứng đơ, giống như bôi lên một lớp phấn lạ, song trong vẻ cứng ngắc ấy là nỗi kinh hoàng và bất an.
Trần Bình Bình không để ý đến vẻ kinh hoàng của các thuộc hạ trung thành bên cạnh, ông chỉ lạnh lùng nhìn Sử Phi: "Nếu tình thế đang do ta khống chế, thế thì việc quyết định làm thế nào cũng nên do ta."
Sử Phi nhìn chằm chằm Trần Bình Bình, ngón tay theo phản xạ siết chặt phần trống của mũ giáp, giọng khàn khàn nói: "Nếu đại nhân theo tiểu tướng về kinh, xin hãy phân phó."
Nói xin đại nhân phụng chỉ chỉ là lời nói giả dối, Sử Phi biết rõ ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ là bắt sống Trần lão Viện trưởng về kinh, nhưng đó vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nhưng bây giờ... dường như sắp trở thành sự thật.
"Ta mang theo ba mươi xe hành lý cùng các nữ nhân." Trần Bình Bình mỉm cười nhìn Sử Phi nói: "Ta biết ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ thế nào, nên ngươi cũng không cần giấu diếm gì ta. Giờ ta chỉ cần ngươi làm điều này, coi như chưa từng thấy những hành lý và nữ nhân kia."
Hơi thở Sử Phi trở nên nặng nề, trong mắt bắt đầu ánh lên vẻ đỏ ngầu, hắn nói: "Ngài biết ý chỉ của bệ hạ ư?"
Trần Bình Bình nhẹ nhàng cười: "bệ hạ là người như thế nào, ta hiểu rõ hơn bất cứ ai. Nếu không tiêu diệt sạch những thứ ta quan tâm, làm sao hắn có thể vui vẻ cho được?"
Ánh mắt lão nhân trên xe lăn vô cùng sâu xa, chậm rãi nói: "Mạng sống của ta đáng ký phải kết thúc từ lâu, nhưng những hành lý kia sẽ không hỏng, những nữ nhân kia càng như xuân thì hoa nở..." Lão thở dài: "Nếu không phải để đưa họ rời khỏi kinh đô, ta đâu cần rời khỏi rồi lại vòng vo với bệ hạ như vậy?"
Cổ họng Sử Phi khô khốc, hắn ngơ ngác nhìn Trần Bình Bình, bấy giờ mới biết tất cả chuyện xảy ra ở Đạt Châu, dù không hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của lão Viện trưởng, nhưng vẫn nằm trong tính toán của ông. Lão Viện trưởng đã sớm biết Hoàng đế bệ hạ sẽ sai hắn truy bắt, cũng biết rõ ý chỉ của bệ hạ tàn nhẫn như thế nào. Ngoại trừ Trần Bình Bình, tất cả mọi người ở đây đều không được sống sót.
Nhưng Trần Bình Bình lại lợi dụng điều này, tập trung tất cả những người hắn muốn bảo vệ về Đạt Châu rồi rất dễ dàng khống chế thế cục, buộc Sử Phi phải thừa nhận sự thật: dùng việc Trần Bình Bình một mình về kinh để đổi lấy an nguy của tất cả mọi người ở đây.
Vấn đề là, Trần Bình Bình có thể dễ dàng khống chế tình thế hay không? Ba mươi xe ngựa chở đồ đạc hữu hạn, các kiếm thủ trong bóng tối cũng có số lượng nhất định. Ba ngàn sáu trăm quân phòng vệ kinh đô ập tới, liệu Giám Sát viện có thể cản được trong bao lâu?
Đôi mắt Sử Phi híp lại. Hắn nhớ rõ nội dung mật chỉ của Hoàng đế bệ hạ, ngoại trừ Trần Bình Bình... không để lại một ai!
Không để lại một ai!
o O o
"Có lẽ Hoàng đế bệ hạ muốn ngươi không để lại một ai." Trần Bình Bình nhìn Sử Phi bằng ánh mắt mỉa mai, "Ta thương xót cho con dân Khánh Quốc, thương xót các binh sĩ quân phòng vệ nên mới cho ngươi cơ hội, bằng không ta cũng có thể không để lại một ai trong số các ngươi."
Sử Phi không tin lời này. Hắn im lặng nhìn Trần Bình Bình, phải lựa chọn giữa nhân vật đáng sợ này và thánh chỉ nghiêm khắc của Hoàng đế bệ hạ. Cao Đạt thì hắn nhất định phải bắt về. Người ở đây phải giết sạch, chẳng qua có lẽ hắn cũng chưa nghĩ kỹ. Từ lúc đầu khiếp sợ, cũng như giao mật chỉ cho thân binh kia, hắn vốn không có can đảm giết sạch những người của Giám Sát viện này.
Điều giúp Sử Phi quyết định là những đường viền đen bỗng xuất hiện trên đỉnh đồi, dưới ánh trăng bạc, chúng như được vẽ nên bởi những thanh mực đen, làm nổi bật lên những đường nét uốn lượn bình thường của sơn cốc.
Những đường viền đen ấy là từng người, chính xác hơn, mỗi đường viền gồm một Hắc Kỵ, liên tiếp đứng trên đỉnh núi, hợp thành những sợi chỉ đen.
Hắc Kỵ.
Các quan viên Giám Sát viện trong đoàn xe vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm cánh đồng, tay siết chặt cung nỏ, khóe miệng nở nụ cười mờ nhạt. Họ không biết Trần lão Viện trưởng đã đưa ra quyết định đáng sợ, chỉ thấy đám huynh đệ Hắc Kỵ dường như vô tận trên núikhiến họ một lần nữa xác nhận, trong núi rừng Khánh Quốc, Giám Sát viện là bất bại.
Ngược lại, khi những đường viền màu đen xuất hiện trên sườn núi, dần rõ nét dưới ánh trăng bạc là những bộ giáp đen mang ý nghĩa âm u, các kỵ binh quân phòng vệ kinh đô đến diệt trừ Giám Sát viện rơi vào tuyệt vọng. Hóa ra không phải bọn họ bao vây Giám Sát viện, mà là Giám Sát viện đang bao vây bọn họ, với lực lượng mạnh nhất, Hắc Kỵ hùng mạnh nhất thiên hạ!
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑