๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một không khí tĩnh mịch như chết bao trùm. Sử Phi chậm rãi rời ánh mắt khỏi Hắc Kỵ, dù còn cách đây một quãng nhưng hắn biết thực lực của Hắc Kỵ. Nếu Hắc Kỵ ào xuống bây giờ, chắc chắn không một ai trong số kỵ binh quân phòng vệ kinh đô của hắn sống sót.
Điều khiến Sử Phi càng tức giận và kinh hoàng là Hắc Kỵ hùng mạnh của Giám Sát viện luôn bị triều đình hạn chế dưới ngàn người, nhưng số Hắc Kỵ trên các ngọn núi này rõ ràng trên bốn ngàn!
Hắn đột ngột quay lại, nhìn chằm chằm vào Trần Bình Bình nói: "Ngài đã sớm biết Hoàng đế bệ hạ sẽ sai ta phục kích ở Đạt Châu?"
"Không, ta chưa bao giờ cần tính toán những chuyện đó. Ta chỉ biết bệ hạ... không nỡ thả ta đi mà thôi." Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn hắn: "Bây giờ ngươi có thể suy nghĩ điều kiện của ta rồi."
Thân hình Sử Phi run lên vì phẫn nộ: "Triều đình hạ nghiêm lệnh Hắc Kỵ không quá ngàn người! Đây là mưu phản!"
Trần Bình Bình vẫn nhìn hắn bình tĩnh, nói: "Vậy thì sao?"
Một câu nói khiến Sử Phi mất hết dũng khí, đứng chết lặng trước xe lăn như thất thần, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Nếu Hoàng đế bệ hạ không tự thân xuất thủ, thiên hạ này khó ai giữ chân được ngài. Vậy tại sao ngài không đi mà lại chờ ta xuất hiện?"
"Bởi vì ta chưa bao giờ muốn đi." Trần Bình Bình bình thản nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ta... chỉ đến để tiễn người thôi."
o O o
Sử Phi quay lại với các thuộc hạ. Các kỵ binh thủ vệ không dựng trại, chỉ tản ra từng nhóm, vẻ mệt mỏi bất lực bao trùm hàng ngàn người. Là kỵ binh tinh nhuệ của Khánh Quốc, sau mấy ngày theo sát đoàn xe Giám Sát ngoài kinh đô, bây giờ họ mới biết trong mắt hắn lão thọt kia, mấy ngàn kỵ binh hùng mạnh của họ chỉ là trò cười.
Sử Phi nhắm mắt nghỉ ngơi, đã đồng ý tất cả điều kiện của Trần Bình Bình. Trong tình thế này hắn không thể không đồng ý. Nhưng hắn vẫn không hiểu, một nhân vật tính toán kỹ càng như Trần lão Viện trưởng, rõ ràng đã sắp đặt Hắc Kỵ tiếp ứng, sao bây giờ lại chịu đi cùng quân phòng vệ kinh đô?
Mọi ý định của Hoàng đế bệ hạ đều nằm trong dự tính của Trần lão Viện trưởng. Sử Phi nhắm mắt, càng kính nể Trần lão Viện trưởng, biết rằng chỉ có Trần lão Viện trưởng mới có thể khống chế mọi thứ trong cục diện này, chứ không bao giờ là hắn.
Phía trước đoàn xe đen đã dọn trống một khoảng đất rộng. Hàng chục quan viên Giám Sát viện đang quỳ gối trước chiếc xe lăn đen kia, ra sức cúi đầu khẩn cầu ông lão trên xe không đi theo quân phòng vệ kinh đô về kinh.
Đến giờ phút này, tất cả quan viên Giám Sát viện đều biết rõ Hoàng đế đang nghĩ gì. Nếu Trần lão Viện trưởng thực sự quay về kinh đô, như vậy hoàn toàn không còn đường sống. Khi mới vào viện, các quan viên Giám Sát viện đều được giáo dục trung thành với Khánh Quốc, trung thành với Hoàng đế. Nhưng những thuộc hạ theo hộ tống Trần Bình Bình rời kinh là những người bên cạnh lão lâu nhất. Tuy vẫn mang lòng trung thành với Khánh Quốc, với Hoàng đế, nhưng khi sinh mệnh Trần Bình Bình bị đe dọa nghiêm trọng, họ vô thức đứng về phía Trần Bình Bình, thay thế cho bờ lưng yếu ớt ấy.
Họ là người của Giám Sát viện, và Giám Sát viện là của Trần Bình Bình. Gian nhà u ám này đã sớm được đóng dấu ấn lạnh lẽo từ Trần Bình Bình. Cho dù thời gian gần đây Phạm Nhàn có tỏa sáng đến đâu cũng không thể xóa hết mùi vị u ám ấy. Nếu nhân cách u ám cũng có sức quyến rũ, Trần Bình Bình chính là người có sức quyến rũ nhất, khiến tất cả thuộc hạ trung thành tuyệt đối.
Trần Bình Bình nhẹ nhàng vuốt tay vịn xe lăn, gõ nhẹ lên tay vịn phát ra âm thanh bộp bộp. Ông hài lòng nhìn đám thuộc hạ quỳ dưới chân, không hề buồn bã trước lúc chia ly, chỉ thỏa mãn với sự nghiệp cả đời.
Ông muốn về kinh đô, ông chưa bao giờ định rời bỏ kinh đô. Những điều này không liên quan tới sự nghiệp, tương lai Khánh Quốc hay Giám Sát viện của ông. Chỉ liên quan tới cuộc đời riêng của ông mà thôi.
"Ta chỉ về kinh trò chuyện với Hoàng đế bệ hạ, khóc cái gì chứ?" Ông cau mày, không tán thành liếc nhìn một cái. Tất cả im lặng, mấy người đang khóc thút thít cúi đầu xấu hổ.
Các thuộc hạ Giám Sát viện không thể hiểu nổi, dù Hoàng đế bệ hạ muốn hại lão Viện trưởng, nhưng giờ lão Viện trưởng đã nắm trọn cục diện. Bên kia, đại tướng quân phòng vệ kinh đô dẫn quân tinh nhuệ đã trở nên yếu ớt tựa châu chấu mùa thu, không một chút dũng khí, tại sao lão Viện trưởng vẫn quyết định quay về kinh tự sát!
Các thuộc hạ không rõ lý do Hoàng đế muốn đối phó với lão Viện trưởng, họ chỉ mơ hồ cho rằng đó là điều tất yếu của lịch sử, lão Viện trưởng biết quá nhiều điều bí mật của Hoàng đế bệ hạ?
Trần Bình Bình có phần mệt mỏi đuổi hết thuộc hạ, chỉ để lại một mình viên phó chủ sự Nhị Xử vẫn canh chừng bên người. Ông lẳng lặng nhìn hắn: "Ta đã tính ngày tháng, An Chi còn cần nhiều ngày nữa mới về đến kinh đô. Theo lý thì không ai có thể báo tin sớm cho hắn."