๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nếu bệ hạ không nghĩ muốn con mình, làm sao nô tài có thể ép buộc ngài làm những điều đó?" Trần Bình Bình nhìn Hoàng đế, thản nhiên nói: "Nên xét cho cùng, nô tài chỉ muốn giết bệ hạ mà thôi. Còn đám người hoàng tộc Lý gia trong cung, nô tài chỉ muốn để họ đi theo ngài mà thôi."
Hoàng đế lấy lại bình tĩnh, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, thoát khỏi cơn giận dữ hiếm thấy ấy. Một bậc chí tôn nhân gian, Đại tông sư võ đạo mà lại lộ ra vẻ mặt phàm tục đến thế trước mặt Trần Bình Bình, chỉ có thể nói rằng tình cảm quân thần suốt mấy chục năm qua đã trở thành nhu cầu tinh thần mà Khánh Đế không thể thoát khỏi. Nhưng giờ đây nhu cầu ấy chợt trở thành ảo ảnh, đằng sau ảo ảnh là nọc độc của sự phản bội khiến ngay cả bậc đế vương cũng khó có thể chịu đựng được.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình, nói: "Điều khiến trẫm tức giận nhất không phải việc ngươi muốn giết trẫm, cũng chẳng phải việc ngươi muốn giết tất cả hoàng tử. Điều khiến trẫm tức giận nhất là nếu ngươi đã rời khỏi kinh đô, tại sao lại phải quay trở lại?"
"Cho dù đã đến nông nỗi này, trẫm vẫn để lại cho ngươi một lối thoát. Chỉ cần ngươi chịu rời đi, trẫm sẽ không giữ ngươi lại. Nhưng mà... tại sao ngươi lại phải quay trở lại, buộc trẫm phải tự tay giết ngươi?" Hoàng đế lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình, đôi mắt sâu thẳm như thể Thương Long thời cổ đại đang giận dữ, mang theo sức mạnh vô song, nói: "Nếu trẫm thực sự muốn tiêu diệt ngươi, trẫm sẽ tự tay xuống tay chứ không để bọn vô dụng kia làm việc đó. Nhưng mà... Tại sao ngươi lại ép buộc trẫm phải tự tay giết ngươi?"
Đó là lời nói rất tinh tế, rất kỳ lạ. Lúc này những nhân vật lớn bên ngoài Ngự Thư phòng, kể cả đại tướng Sử Phi đã quay về doanh trại, đều không thể đoán được ý định thực sự của Hoàng đế bệ hạ. Họ cũng không biết rằng biến cố ở Đạt Châu chỉ là một thử thách tinh thần giữa đôi bên quân thần Trần Bình Bình và Hoàng đế.
Có lẽ trên đời này chỉ có Trần Bình Bình mới có thể nghe hiểu được. Nếu ở Định Châu, ông và Hắc Kỵ rời đi, có nghĩa là trong lòng ông cảm thấy có lỗi với Hoàng đế bệ hạ nên không thể đối mặt. Nhưng ông đã không ra đi, ông trở lại kinh đô, lạnh lùng và không hề úy kỵ nhìn thẳng vào mặt Hoàng đế, trong lòng thanh thản vô tội, ép buộc đối phương phải tự tay giết chết vị đại thần được xem là trung thành nhất trong lịch sử Khánh Quốc.
Một lúc lâu sau, Trần Bình Bình mắt như đao, nhìn chằm chằm Hoàng đế, gằn từng câu từng chữ hỏi: "Năm đó ngươi có cho cô ấy một lối thoát nào không? Ta về kinh chính là để hỏi nệ hạ, tại sao ngươi lại giết cô ấy!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bầu trời xám xịt, cung điện mịt mờ, mặt trời mới nhô lên khỏi đường chân trời phía đông không lâu đã bị những đám mây đen bất chợt xuất hiện nuốt chửng. Ánh đỏ lờ mờ trở nên tối tăm, bầu trời ngày càng u ám.
Trong hậu cung, các cung nữ thức dậy sớm bắt đầu đun nước tắm, thái giám cầm chổi tre cao hơn người quét dọn sân. Không ai biết điện tiền đang xảy ra chuyện gì, tất cả vẫn lặp lại nhiệm vụ hằng ngày như thường dân bình thường. Các quý nhân cũng không ngoại lệ, dù lời đồn đại rằng kinh đô có chuyện lạ loáng thoáng truyền đến tai họ, song việc đó chỉ giới hạn trong số ít người biết nên không ai rõ chuyện gì đã xảy ra.
Những nhân vật lớn đứng xa xa nhìn vào cửa Ngự Thư phòng tất nhiên là những người biết rõ sự việc. Nhưng mắt họ lõm sâu, nét mặt nghiêm nghị, cứng đờ như tượng gỗ, không hề phản ứng.
Trần lão Viện trưởng đã tiến vào Ngự Thư phòng một hồi lâu nhưng vẫn không có động tĩnh nào xuất hiện, bởi mọi người đều cách xa cho nên cũng không nghe thấy giọng nói mang theo vẻ phẫn nộ hiếm thấy của bệ hạ. Trong những người này có lẽ Diệp Trọng và Diêu thái giám có thực lực như vậy, nhưng bọn họ sẽ không ngu xuẩn ngưng tụ công lực đi nghe trộm âm thanh trong Ngự Thư phòng. Liên quan tới những chuyện kia, bớt nghe chừng nào tốt chừng đó.
o O o
Trần Bình Bình muốn nghe, muốn nghe một lý do, một lời giải thích, nên ông trở về kinh đô, lạnh lùng ngồi trên chiếc xe lăn đen, im lặng nhìn chủ nhân mà mình phụng sự hàng chục năm, Hoàng đế Khánh Quốc, muốn nghe từ miệng ngài sự thật về chuyện năm xưa ra sao.
Kẻ sắp chết, chỉ chấp nhất vào những bí ẩn phẫn nộ và khó hiểu nhất trong cuộc đời mình.
Nhưng Khánh Đế không trả lời, ngài chỉ im lặng nhìn Trần Bình Bình. Kể từ khi nghe câu hỏi đó của Bình Bình, ngài vẫn đứng thẳng, lạnh lùng và khinh miệt nhìn đối phương, nhìn cho tới rất lâu sau đó.
Vẻ sắc bén trong mắt ngài dần biến thành nụ cười nhạt nhẽo đầy khinh khỉnh, còn có rất nhiều điều khó hiểu. Khóe mắt ngài hơi nhíu lại, giống như một con sư tử đực đang nhìn một bóng ma đi ngang qua vương quốc của mình, lay cành cây đầy vô ích, tuyên bố điều gì với mình.