๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu. Diệp Trọng là nhạc phụ của Nhị hoàng tử, lâu nay đã là người của phe bên kia, nhưng Yến Tiểu Ất lại không kiêng nể chút nào trước mặt mình, dám tuyên bố sẽ giết con tư sinh của Hoàng đế ngay trong hoàng cung, đúng là kiêu ngạo và điên cuồng tới cực điểm.
Y nhẹ nhàng phất ống tay áo, ngẩng mặt lên tự tin nói: "Yến Tiểu Ất, ta dám cá, ngươi sẽ chết dưới tay ta trước, hơn nữa còn chết một cách cực kỳ uất ức."
Nói xong lời này, hắn chắp tay chào Diệp Trọng, không buồn nhìn Yến Tiểu Ất một lần nào nữa, ung dung bước về phía cửa cung.
Yến Tiểu Ất híp mắt nhìn theo bóng lưng hắn dần dần đi xa, vẻ mặt lạnh lùng đến cùng cực.
Diệp Trọng cũng dõi theo bóng lưng của Phạm Nhàn, trong lòng tự hỏi, người trẻ này lấy đâu ra sự tự tin như vậy? Đã bố trí mấy năm, đừng nên vì Phạm Nhàn mà sản sinh những biến hóa mà mình không lường trước được. Diệp Trọng nghĩ thầm trong lòng, quay đầu sang nhìn Yến Tiểu Ất, thở dài vỗ nhẹ lên vai hắn và nói: "Cố nén bi thương. Có điều phải cẩn thận trong cung tai vách mạch rừng . Hắn... dù sao cũng không phải là người thường, hắn là con của bệ hạ."
Yến Tiểu Ất giữ vẻ mặt không đổi, lạnh lùng đáp: "Ta cũng có con."
o O o
Khi đến cửa cung, sắc mặt của Phạm Nhàn đã khôi phục bình tĩnh. Lâu nay Yến Tiểu Ất và y đã trong thế ngươi chết ta sống, chẳng qua đang cần một dịp thích hợp để thực hiện. Lần trước, kế hoạch của y bị Hồng công công phá vỡ, không biết lần sau mình có rơi vào bẫy của Yến Tiểu Ất hay không?
Còn Vương Thập Tam Lang kia, sau khi giết Yến Thận Độc, là đột nhiên biến mất không còn dấu vết, không biết hắn đã đi đâu.
Trong lòng Phạm Nhàn một mặt đang tính toán, một mặt ra khỏi cung thành, sau đó không hề ngạc nhiên khi thấy Đại hoàng tử đứng bên cạnh, người tướng quân hùng hậu duy nhất trong hoàng tộc.
"Ngươi và Yến Tiểu Ất nói gì vậy?" Đại hoàng tử tới cạnh y, hạ giọng hỏi.
"Con trai hắn chết rồi, hắn nổi điên cắn người linh tinh." Phạm Nhàn cười đáp: "Nói sẽ giết ta."
Đại hoàng tử nhíu mày, có vẻ tức giận nói: "Giọng điệu thật kiêu ngạo, hắn nhìn xem nơi này là đâu?"
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với Đại hoàng tử: "Yến Tiểu Ất đã quyết chí làm phản, ta nghĩ có thể bệ hạ chưa nhìn ra nhưng ngươi nên cẩn thận một chút."
Đại hoàng tử khẽ giật mình, tự hỏi chữ "phản" này... từ đâu mà có?
Phạm Nhàn lên xe ngựa, khởi hành về phủ. Có điều đọc con đường y vẫn đang suy ngẫm về vấn đề này. Hoàng đế bệ hạ không thể không nhìn ra chiến ý và sát ý mãnh liệt của Yến Tiểu Ất, vậy vì sao lại thả hổ về rừng chứ không giam giữ hắn trong kinh đô?
Một nghi vấn thú vị.
Phạm Nhàn tự cười nhạo trong lòng, biết rằng không bao lâu sau, khi Yến Tiểu Ất tìm đến để giết mình hoặc khi mình giết Yến Tiểu Ất, chắc chắn thiên hạ này sẽ trở nên cực kỳ thú vị. Còn bàn mạt trượt mà hoàng đế bệ hạ đang chơi, chắc cũng đang ngay trước thời khắc quyết định.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mười lăm tháng giêng, trong kinh đô Khánh Quốc không tuyết không gió. Đến đêm, toàn thành treo đèn màu cao vút, trên những con đường đã trở nên khô ráo, người qua kẻ lại tấp nập. Nam nam nữ nữ mượn ánh đèn lấp lánh, tìm kiếm những dung nhan khiến lòng mình xao xuyến, tránh xa những phiền toái mà bản thân chán chường. Các vị tiểu thư dẫn theo nha hoàn, gương mặt đỏ ửng du ngoạn xung quanh; những chàng trai lễ phép giữ khoảng cách vừa đủ, lẳng lặng đứng đó nhìn họ vui chơi.
Trong đêm này, bầu không khí mùa xuân như đến trước ngày, không biết có bao nhiêu đôi giày đã bị cởi trên đường, không biết những bàn tay này đã mò mẫm bao nhiêu làn da mềm mại. Theo đuôi và dò xét, sóng mắt dạt dào thầm quan sát, mọi người trải qua một buổi tối đầy vui vẻ, đám người bị hormone kiểm soát, mọi người đều dấn thân vào một mối quan hệ thân cận không cần bà mối.
Còn đối với triều đình Khánh Quốc, niềm vui của nhân dân không thể ảnh hưởng đến vẻ nghiêm nghị của hoàng cung. Mặc dù trên các góc lầu các của cung điện cũng treo những chiếc đèn lớn, trong cung cũng chuẩn bị một số trò chơi đố vui dành cho Thái hậu Hoàng hậu và các quý nhân, thậm chí tòa nhà màu xám đen nghiêm trang của Giám Sát viện cũng được treo đèn lồng đỏ theo chỉ thị của Phạm Nhàn.
Nhưng không khí vẫn nghiêm túc và căng thẳng.
Do quân đội đã bắt đầu điều động từ trước mười lăm, Chinh Bắc Đại đô đốc dẫn quân của mình về phía bắc, phải đến ranh giới Thương Châu Yến Kinh để chống lại ánh mắt sắc bén của vị danh tướng Bắc Tề kia. Diệp Trọng cũng trở về Định Châu, triều đình lại gia tăng binh lực về phía tây, điều động quân tinh nhuệ từ quân đội năm khu vực còn lại, bổ sung cho vùng Định Châu, tạo thành một lực lượng vô địch lên tới mười vạn binh sĩ.