๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tới ngày đầu mùa, mười vạn binh sĩ này sẽ trực tiếp càn quét lên phía tây thêm hai trăm dặm, gọi là "đàn áp". Nhưng nếu những bộ tộc Tây Hồ và đám người Bắc Man từ vạn dặm xa xôi xuôi nam có bất cứ dị động nào, những binh sĩ vô địch của Khánh Quốc sẽ tìm kiếm cơ hội để tập kích, giật lấy một mảnh máu thịt khổng lồ từ người Hồ.
Xuất binh là việc lớn, mặc dù mới là điều động chứ chưa khai chiến, nhưng lục bộ đã bắt đầu bận rộn với công việc hậu cần. May mắn thay, Khánh Quốc dựa vào quân đội để xây dựng nên đất nước, tất cả công việc đều đã được lập kế hoạch trước, phối hợp giữa các bộ diễn ra một cách trôi chảy, hiệu suất rất cao.
Trong phương diện đối ngoại, Khánh Quốc đoàn kết như vậy. Trong thời khắc này không còn ai nhớ đến mâu thuẫn giữa các Hoàng tử hay sự đáng sợ của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn cũng đã bận rộn trong vài ngày, do Giám Sát viện phải chịu trách nhiệm cung cấp thông tin tình báo cho quân đội và kiểm tra vũ khí cũng như trang thiết bị mà các cơ quan khác cung cấp, tất cả công việc đều đổ dồn lên đầu y.
Cũng may có Ngôn Băng Vân giúp đỡ, cho nên đêm ngày mười lăm Phạm Nhàn mới có cơ hội vào cung, chứng kiến hội nghị quân sự nổi tiếng trong truyền thuyết. Màn quyết đấu trên điện quả thật đặc sắc, Khánh Quốc đúng là không ít cao thủ... Chẳng qua thiếu mất trận đối đầu sinh tử giữa Yến Tiểu Ất và Phạm Nhàn, có vẻ như các đại thần không mấy hứng thú.
Mà cũng không có ai ngốc đến mức chủ động khiêu chiến Phạm Nhàn, bởi vì bọn họ không phải là Yến Tiểu Ất, càng không muốn tự tử.
o O o
Vào ngày hai hai tháng Giêng, dây thần kinh của triều đình vốn căng thẳng vì động thái lạ nơi biên cảnh, nay đã dần dần nên quen thuộc. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục như thường lệ, đến giờ ăn cơm thì vẫn phải ăn, đến lúc mặc quần áo thì vẫn phải mặc, cũng không thể để những quý nhân trong cung vào mùa lễ lớn mà thiếu vài bộ trang phục mới.
Cho nên, phường thêu trong cung đã cử một đội ngũ đến hiệu buôn nhận lô vải thêu được vận chuyển từ Tây Dương, bởi vì Hoàng hậu ở Đông Cung không thích màu thêu từ Giang Nam gửi đến năm ngoái, nên đã yêu cầu đặt trước một lô khác.
Những nhiệm vụ mua bán không qua tuyến đường tiêu chuẩn của Nội Khố vào trong cung, thường là cơ hội ngàn vàng để những tổng quản thái giám kiếm lợi. Chỉ tính riêng tiền hoa hồng và quà cáp đã có thể chiếm tới ba phần mười giá trị vải thêu. Chỉ cần ra khỏi cung một chuyến, họ có thể dễ dàng đút túi ngân phiếu vài ngàn lượng bạc.
Năm xưa do Nhị hoàng tử được sủng ái, nhiệm vụ này đều do Đới công công trong cung của Thục Quý phi quản lý. Nhưng năm nay, rõ ràng thánh quyến dành cho Nhị hoàng tử đã không được như trước, lại thêm Đới công công liên lụy đến hai vụ án tham nhũng và ám sát tại Huyền Không miếu, bị tước đoạt phần lớn quyền lực. Do đó, các đại thái giám trong cung đều bắt đầu đỏ mắt, muốn chiếm lấy vị trí mà trước đây lão Đới đã giữ.
Có điều, sau khi nghe ngóng một ít tin tức, ngay cả những đại thái giám như Diêu công công và Hầu công công cũng dừng lại. Bởi họ nghe nói năm nay nhiệm vụ này được giao cho tổng quản thái giám Hồng Trúc ở Đông Cung phụ trách.
Hồng Trúc mang họ Hồng, rất được Hoàng hậu tin tưởng. Thêm vào đó, bệ hạ cũng có vẻ rất yêu thích tiểu thái giám linh hoạt này, cho nên địa vị của hắn trong cung càng ngày càng cao. Thậm chí người như Diêu công công cũng không muốn ngáng chân trên con đường tỏa sáng của Hồng Trúc, cho nên đều lựa chọn nhượng bộ.
Sáng sớm hôm đó, thị vệ đại nội đứng canh gác bên ngoài một cửa cửa tiệm lớn, có điều ai nấy ngáp ngắn ngáp dài, bởi bọn họ tin chắc chắn không có ai đến làm phiền. Trong cửa hàng không có bất cứ vương công quý tộc nào mà chỉ có một thái giám... Mỗi khi đến chuyện những binh sĩ cường tráng uy vũ như mình không thể theo đại quân Định Châu tây chinh mà lại phải bảo vệ một tên hoạn quan, tâm trạng của họ bỗng trở nên khó chịu, đương nhiên lòng cảnh giác cũng giảm đi nhiều.
o O o
Trong một căn phòng yên tĩnh ở tầng hai, Hồng Trúc đang cẩn thận xem xét những đường chỉ và màu sắc trên vải thêu. Mặc dù đây là cơ hội tốt để kiếm lợi, nhưng đã làm việc thay cho nương nương, chung quy hắn cũng phải bỏ công bỏ sức một chút. Còn ông chủ cửa hàng Đông Di này đã sớm bị hắn ta đuổi ra ngoài.
Đầu ngón tay của Hồng Trúc run rẩy, rõ ràng trong lòng đang có gì đó bất an. Là vì hắn không biết Tiểu Phạm đại nhân sẽ đến gặp mình vào lúc nào, làm sao giấu được tai mắt đám thị vệ?
Ngay khi Hồng Trúc cảm thấy khó chịu trước thời tiết này, ánh sáng trong phòng bất ngờ lung lay, tạo ra một biến đổi rất nhỏ trong ánh sáng.