๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ai?" Hồng Trúc nhanh chóng quay người, nhưng không hô lên tiếng hỏi này.
Phạm Nhàn mặc bộ trang phục tầm thường giống như bách tính, nhẹ nhàng vuốt lên khóe mắt đau nhức sau khi cải trang, ra dấu tay với Hồng Trúc rồi lấy từ trong áo ra một mảnh ngọc, đưa cho hắn.
Mảnh ngọc này, chính là mảnh mà mấy hôm trước y đã phải bày ra rất nhiều kế sách mới có thể lấy được từ tay của Hà Lạc bang.
Hồng Trúc hơi buồn bực tiếp nhận viên ngọc, nhìn qua một lần, thấy nó vô cùng xa lạ, nhưng dường như là vật dụng trong cung điện. Cả hình dạng và hoạ tiết trên mảnh ngọc đều mang lại cho hắn một cảm giác quen thuộc.
"Đây là đồ vật của Đông Cung." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói.
Hồng Trúc khẽ mím môi, hỏi: "Ta phải làm gì?"
Phạm Nhàn nói ra một ngày cụ thể, sau đó nhíu mày: "Mỗi lần Thái tử đến Quảng Tín cung, chắc đều vào ngày này. Trong cung ngươi có nhiều thông tin, xem xem có chính xác không."
Hồng Trúc ngẫm nghĩ một hồi, lại tính toán trong chốt lát, sau đó gật đầu.
Phạm Nhàn thở phào nhẹ nhõm, ngày mà y vừa nói chính là kết quả mà Vương Khải theo dõi hàng ngày ở phủ đệ người họ hàng xạ kia. Phủ đệ của người này chịu trách nhiệm cung cấp thuốc cho cung điện, thời điểmgiao thuốc luôn cố định.
Phạm Nhàn nhìn vào mắt Hồng Trúc, nói: "Sau khi vải thêu vào cung, theo lệ thường thì Đông cung sẽ phân phát đến các nơi trong cung. Chắc ngươi biết Hoàng hậu sẽ cho cung nữ gửi vải thêu đến Quảng Tín cung vào thời điểm nào."
"Thường là buổi chiều ngày hôm sau." Hồng Trúc có phần lo lắng, không rõ việc này có liên quan gì đến thêu vải.
"Rất tốt, ngươi phụ trách thu mua, thế thì trì hoãn thời gian đưa vải thêu này vào cung một chút." Phạm Nhàn nói: "Tính toán thời gian cho đúng, phải đảm bảo khi Đông Cung đưa vải thêu vào Quảng Tín cung, Thái Tử cũng đang ở đó."
Hồng Trúc gãi cái mụn nhỏ đang hơi ngứa trên mặt, ngạc nhiên hỏi: "Việc này có ích lợi gì?"
Phạm Nhàn không trả lời. Hồng Trúc suy tư nhìn mảnh ngọc trên tay, đột nhiên kinh ngạc nói: "Cái này... hình như là trước đây nương nương từng dùng."
"Đúng vậy." Phạm Nhàn nghiêm túc hướng dẫn: "Là những đám tiểu thái giám dưới trướng ngươi lén lút bán ra khỏi cung."
"Lũ nhãi nhép này to gan thật!" Hồng Trúc lập tức quên bẵng tình hình hiện tại, trong tiềm thức hắn lại trở về vai trò của tổng quản thái giám Đông Cung, không khỏi tức giận mắng chửi. Hắn là đại thái giám, có rất nhiều cách để kiếm tiền, đương nhiên không cần dùng những thủ đoạn trộm gà bắt chó như vậy.
Sau đó hắn đột nhiên hồi tỉnh, trong lòng thầm hiểu chắc chắn không phải là Tiểu Phạm đại nhân muốn mình chỉnh đốn Đông Cung. Hắn nhìn vào gương mặt như cười như không của Phạm Nhàn, giọng nói run run: "Khối ngọc này... ta nên xử lý thế nào?"
"Đặt nó vào phòng của cung nữ giao vải tới Quảng Tín cung." Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi thở dài nói: "Những gì cần làm tiếp theo thực ra rất đơn giản, ngươi chỉ cần khiến Hoàng hậu nhớ tới mảnh ngọc này, sau đó ngồi xem tiếp theo có chuyện gì xảy ra."
Hồng Trúc rất thông minh, ngay lập tức hiểu ý, nhưng hắn vẫn chưa liên kết toàn bộ sự việc này với Quảng Tín cung.
Có điều Phạm Nhàn không còn nhiều thời gian để giải thích. Y nghe thấy tiếng bước chân từ tầng dưới, ghé sát tai Hồng Trúc căn dặn vài lời, bảo hắn không cần để ý tới gì khác, chỉ cần hoàn thành ba việc này, không cần thêm bất cứ hành động dư thừa nào, và phải luôn chú ý đến an toàn của mình, tránh bị kéo vào vụ việc này.
Ngoài cửa có tiếng gõ. Phạm Nhàn nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
Ông chủ cửa hàng cung kính bước vào, hỏi xem vị công công này có căn dặn điều gì không.
Hồng Trúc nhìn xung quanh quanh không một bóng người, đột nhiên hơi thất thần. Một lát sau hắn nhớ đến lời nhắc nhở của Phạm Nhàn, nheo mắt lại, nói bằng giọng the thé: "Vải này... sao cảm giác nó không giống với loại mà nương nương yêu cầu lúc đầu vậy?"
Chủ tiệm giật mình, trong lòng thầm than khổ, đáp lời: "Công công nói vậy... ta chỉ là người buôn bán nhỏ mà thôi, làm sao dám lừa dối quý nhân trong cung."
Trong lúc nói chuyện, gã ta ra sức nhét mấy tấm ngân phiếu vào tay áo của Hồng Trúc.
Hồng Trúc liếc mắt nhìn qua, có vẻ hài lòng với số tiền nhưng vẫn không chịu dễ dãi, nói: "Màu vàng trong hoa này có vấn đề đúng không? Nhìn có vẻ hơi lệch... Đặc biệt là những đường chỉ trên chỗ gấm này này, sao cảm giác nó mỏng quá vậy."
“Đâu có đâu có?” Chủ tiệm trong lòng thì chửi cha mắng mẹ, ngoài mặt thì đau khổ đáp: "Đây là vải Tây Dương chính hiệu, ba lớp dệt với ba mươi sáu đường chỉ, không thể nào tốt hơn được."
Hồng Trúc cười ha hả nói: "Thật à? Nhưng cũng không phải vội, ngươi quay về kiểm tra kỹ lưỡng đi, mấy hôm nữa ta sẽ đến lấy."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑