๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giọng nói của Khánh Đế cao dần, lạnh lẽo nhìn Trần Bình Bình: "Đã lâu không đàm luận như hôm nay, trẫm mới phát hiện ra lão chó mực nhà ngươi lại là người trách trời thương dân như vậy. Nhưng đừng quên, trẫm mới là Hoàng đế Khánh Quốc, trẫm chẳng màng gì đến những giao ước xưa hay từng phản bội điều gì. Nhưng trẫm... quan tâm đến cô ấy, những điều trẫm hứa với cô ấy, trẫm đều thực hiện. Cho nên... dù là ngươi hay Phạm Kiến, hay cô ấy quay lại từ âm ty hỏi về hành động của trẫm suốt mấy chục năm, trẫm cũng có thể khinh khỉnh nhìn các ngươi mà nói, chỉ cần trẫm có thể làm được thì thế là đủ rồi!"
Trần Bình Bình rơi vào im lặng.
"Cô ấy là nữ nhân bí ẩn, nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhân, rất ngây thơ. Chỉ có điều trẫm không ngờ ngươi cũng rất ngây thơ." Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt, chỉ có đôi môi mỏng hơi mở ra, lời nói lạnh buốt: "Trị quốc chẳng phải chơi với cỏ hoa, càng không phải tên vô dụng Tĩnh Vương ngày ngày tự trách là có thể làm được. Làm quân vương, vì mục đích có thể hy sinh bất cứ ai."
"Có thể hy sinh bất kỳ ai."
"Cho nên cô ấy đã chết." Trần Bình Bình cúi lưng trên chiếc xe lăn, buồn rầu nói: "Tất cả loạn đảng ở Khánh Quốc đều có thể chết đi, như Hoàng hậu, Trưởng công chúa, Thái tử và rất nhiều người khác. Nhưng ta không hiểu, Khánh Quốc hiện giờ khác gì Khánh Quốc xưa kia? Thiên hạ này và hai mươi năm trước có gì khác nhau? Bệ hạ nhà ngươi nói rằng chỉ mình mình là người được trời đất lựa chọn, nên vì mục đích của bệ hạ nhà ngươi mà có thể hy sinh tất cả. Nhưng nếu một ngày nào đó đến phiên bệ hạ nhà ngươi bị hi sinh, liệu ngươi có cam tâm hay không?"
"Trẫm... chắc chắn sẽ là bá chủ thiên hạ, vương giả nhân gian." Khánh Đế lạnh lùng đáp: "Chỉ cần trẫm còn một ngày, thiên hạ sẽ có một ngày tốt đẹp hơn."
"Vẫn chỉ là danh hão mà thôi." Trần Bình Bình thở dài, nói: "Bệ hạ thật dẻo dai, tài trí siêu phàm, quan lại Khánh Quốc chưa bao giờ tốt đến thế, nhưng sau khi bệ hạ băng hà thì sao? Con người ai rồi cũng phải chết."
Rồi lão thọt trên chiếc xe lăn vẫy nhẹ tay, nhẹ nhàng nói: "Dù sau khi ngươi chết, thiên hạ có sụp đổ thành hồng thuỷ ngập trời cũng chẳng sao, bỗng nhiên ta nghĩ ra câu hỏi này thừa thãi quá. Bệ hạ à, ta đã đánh giá cao ngươi quá rồi, dù là Đại tông sư hay bậc đế vương cũng không thể thoát khỏi cái bản chất bị tham vọng chi phối cả tâm hồn lẫn thể xác. "
Hoàng đế không tức giận, chỉ nhìn ông thản nhiên nói: "Ít nhất những việc trẫm hứa với cô ấy hồi xưa, trẫm đang thực hiện từng bước một."
"Thế sao? Trước lúc lâm chung, có thể xin bệ hạ giải thích vài điều, để lão nô có thể yên tâm ra đi, coi như ân sủng cuối cùng mà bệ hạ ban cho lão nô."
Hoàng đế nhận ra vẻ mỉa mai thoáng qua trên khóe miệng Trần Bình Bình, không hiểu sao lại khiến trái tim vị Hoàng đế rung động, nổi lên vô vàn phẫn nộ. Có lẽ vì là Hoàng đế, nhất là một Hoàng đế kiêu ngạo như ngài, điều không thể chịu đựng nổi nhất là bị khinh thường, xem nhẹ công trình mình tạo dựng cả đời trên mảnh đất này.
Ngài hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt lại chậm rãi nói: "Trẫm không cần giải thích gì với khanh. Đợi sau khi trẫm băng hà, sẽ tự kể sẽ từng việc một cho cô ấy nghe."
"Sau khi băng hà, bệ hạ còn mặt mũi nào đi gặp cô ấy?" Trần Bình Bình hôm nay hoàn toàn khác hẳn ngày thường, người sắp lâm chung, tâm trí sáng suốt, chí khí cương nghị, đối mặt với thiên hạ đệ nhất cường giả, ông vẫn lạnh lùng cay nghiệt châm chọc tới tấp vào trái tim đối phương: "Nghe nói ở bờ biển Đạm Châu, bệ hạ từng giải thích với Phạm Nhàn về những việc... ấy. Bệ hạ tự an ủi bản thân hay muốn dùng Phạm Nhàn để cô ấy dưới cõi sâu xa kia chịu tha thứ cho bệ hạ?"
Câu nói rất nhẹ nhàng nhưng trúng tim Khánh Đế. Khánh Đế mở mắt, đôi mắt vẫn mông lung quái dị nhưng khuôn mặt đã tái nhợt.
"Vì sao trẫm không dám gặp cô ấy." Khánh Đế im lặng một lúc lâu, bỗng cười khẩy, tiếng cười vang vọng khắp thư phòng: "Những việc trẫm đã hứa với cô ấy năm xưa tại bờ biển Đạm Châu, trong Thành Vương phủ xưa kia, giờ đã làm được hoặc sắp sửa làm được. Tất cả hành động suốt đời trẫm, há chẳng phải điều cô ấy từng ước ao hay sao?"
Trần Bình Bình chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng đế.
Giọng Khánh Đế trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cô ấy muốn cải cách, muốn quét sạch tai hại trong triều đình, được, trẫm đều chiều theo cô ấy, cải nguyên, cải chế, thi hành chính sách mới."
"Cô ấy bảo minh quân phải lắng nghe can gián, nên trẫm cho phép Đô Sát viện có quyền nghe ngóng chuyện triều chính."
"Cô ấy nói hệ thống vận chuyển thư từ trong nước rất có lợi cho thương mại và dân sinh. Được, trẫm bỏ công quỹ xây dựng hệ thống vận chuyển thư từ khắp quốc gia trong thời gian ngắn nhất."